Ngay lúc bạn học Tiểu Hắc Long đang lâm vào vô hạn mơ màn.
Bỗng nhiên nghe được thanh âm hờ hững của Bạc Phong.
Nói cảm ơn.
Nam Nhiễm đang ăn cơm, mí mắt cũng không nâng một chút.
Cảm ơn?
Đó là thứ gì?
Cô kéo cái đĩa trước mắt qua, lại ăn hai miếng.
Bỗng nhiên nghe được Bạc Phong một lần nữa ra tiếng.
"Đem những đồ ăn này, dọn xuống."
Tiếng nói vừa dứt, soạt, mười mấy người áo đen kia lại xông vào.
Chắc chắn là bọn họ căn bản chưa từng rời đi.
Đôi mắt Nam Nhiễm hơi hơi trợn to.
Ngẩng đầu nhìn về phía Bạc Phong ở đối diện.
Thần sắc người nào đó không chút thay đổi, lực chú ý lại lần nữa quay về cuốn sách trên tay.
Nam Nhiễm mở miệng
Cảm ơn.
Bạc Phong mặt vô biểu cảm ngẩng đầu, không hề cảm xúc lên tiếng.
Ừ.
Vệ sĩ áo đen rút đi.
Nam Nhiễm lại tiếp tục ăn đồ ăn trước mặt của mình.
Trước giờ cô chưa từng được ăn đồ ăn ngon như vậy.
Đồ ăn này cùng mùi hương nó tỏa ra hoàn toàn có quan hệ trực tiếp với nhau.
Sức ăn của một mình Nam Nhiễm, có thể so với hai người bình thường.
Một bàn ăn, đồ ăn đã bị ăn hơn phân nửa.
Cô dựa vào ghế, tư thái có chút lười nhác.
Lúc này, Bạc Phong lại lần nữa mở miệng.
Lau tay.
Nam Nhiễm một tay chống trán, nhìn lướt qua khăn tay màu trắng trên bàn.
Đây là việc nhỏ.
Nhưng cô không thích cảm giác bị người khác ra lệnh điều khiển.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!