Năm phút sau.
Nam Nhiễm một chân dẫm lên đầu chị đại kia, đem đầu ả ta nghiền qua nghiền lại dưới đất.
Trên tay thì lại cầm bình sơn móng tay màu đỏ kia.
Dưới mặt trời, bên trong sơn móng tay màu đỏ có chút đồ vật có màu bạc sáng lấp lánh, nhìn qua cực kỳ đẹp.
Nam Nhiễm đem sơn móng tay cất túi mình.
Tiểu Hắc Long lại sắp khóc.
Nó là hệ thống cải tạo.
Cứ để ký chủ tiếp tục thế này, nó sớm muộn gì sẽ bị kéo về đem đi tiêu hủy mất.
Đầu chị đại kia mà còn bị dẫm nữa liền sẽ vùi vào đất luôn rồi.
Nhưng, nói rõ ra thì, ký chủ thuộc về phòng vệ chính đáng.
Không có sai.
Nửa ngày sau,
Nó dùng thanh âm trẻ con nói,
[ Ký chủ, không thể chưa được người khác cho phép, đã lấy đồ của người khác, làm như vậy là không đúng.
]
Tiểu Hắc Long muốn câu thông với ký chủ.
Nam Nhiễm ra vẻ đáng tiếc, móc bình sơn móng tay từ trong túi ra.
Tiểu Hắc Long đang vui vẻ, hở? Ký chủ nghe vào rồi?
Tiếp theo, Nam Nhiễm ngồi xổm xuống, quơ qua quơ lại trước mặt chị đại kia,
"Cái này, tao cầm đi, mày đồng ý không?"
Nửa ngày sau.
Chị đại chậm rì rì gian nan mà gật đầu.
Nam Nhiễm thực vừa lòng.
Lại một lần nữa đem đồ vật cất vào túi, rút chân từ trên đầu chị đại kia ra.
Tiếp tục mang cặp sách đi vào trường học.
Trong lúc Tiểu Hắc Long khiếp sợ cộng thêm tam quan sụp đổ, nó nỗ lực không cho chính mình lên án ký chủ.
Vả lại còn khuyên bảo chính mình.
Muốn ký chủ cải tà quy chính là phải từ từ.
Cứ đi cứ đi.
Tiểu Hắc Long nhỏ giọng nói
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!