Editor: Mia
*****
Hôm nay Trịnh Li lên giường rất sớm, nhưng lại ngủ đến rất vãn(?).
Nàng đem sách giáo khoa sơ trung của Khương Bội Bội tất cả đều mang ra, tính toán mỗi ngày học tập thật tốt để hướng về phía trước, nhưng mà...... Kiến thức bên trong phần lớn nàng đã quên hết, hoặc là chưa học qua.
Ngữ văn còn tốt, nàng đọc rất nhiều sách, đến lúc đó làm bài nhiều một chút, quen thuộc thì tốt rồi.
Khoa học...... Khoa học sơ trung cũng không thâm ảo đến mức khiến nước biến thành không khí, kiến thức môn này nàng cũng còn nhớ một ít, không đến mức luống cuống.
Có thể học Toán a......
Cái hàm số này giải như thế nào? Cái hình này vẽ như thế nào? Rõ ràng ý của đề nàng đều biết, nàng cũng không biết làm đề này như thế nào!
Thời điểm Trịnh Li xem sách xong lên giường ngủ lòng tràn đầy rối rắm, khi thức dậy cũng đã muộn.
Trịnh Li tỉnh là 8 giờ năm mươi, nằm nghỉ trên giường thêm chốc lát, cũng đã 9 giờ.
Vào mùa đông, nàng một chút cũng không muốn rời giường, nhưng nghĩ đến Chu Tuấn Lâm vẫn đang ở nhà mình......
Trịnh Li xoay người một cái, lại vội vàng nằm xuống, ở trong chăn mặc quần áo.
Mùa đông không có điều hòa, không có máy sưởi thật sự quá lạnh!
Trịnh Li đem người mình bọc đến kín mít, mới mở cửa đi ra ngoài, sau đó đã ngửi thấy một mùi hương của cơm.
Mùi hương truyền đến từ trong bếp.
Trịnh Li đi vào xem, liền nhìn thấy trong phòng bếp có hai cái bánh bao chiên trứng(?), một chén rau xanh xào, một chén rau trộn củ cải, trong nồi cơm điện còn cháo nấu.
Đây...... Là do Chu Tuấn Lâm nấu?
Trịnh Li có chút giật mình nhìn đồ trước mắt, tuy rằng nàng còn chưa có ăn, nhưng rõ ràng có thể cảm giác được trù nghệ của Chu Tuấn Lâm so với nàng muốn tốt hơn ——
Bởi vì Khương Bội Bội không làm được bánh bao chiên trứng hoàn chỉnh, vẫn luôn trực tiếp đem trứng gà đánh tan rồi xào, Chu Tuấn Lâm chiên trứng gà lại phi thường hoàn chỉnh còn nguyên quả.
Dưới đĩa bánh bao chiên trứng có đè một tờ giấy, Trịnh Li cầm lấy tờ giấy liền nhìn thấy dòng chữ có chút đoan chính quá mức: "Tôi tùy tiện làm bữa sáng, cô tỉnh có thể ăn, tôi đi ra ngoài một chuyến."
"Đản Đản, Chu Tuấn Lâm đi đâu rồi?" Trịnh Li thấy thế vội vàng hỏi Đản Đản đang ở trước mặt mình.
"Ta không biết, ta không ra được." Trên mặt Đản Đản xuất hiện bốn chữ "Tội nghiệp" thật to, ngày hôm qua nó ở trong phòng Trịnh Li, căn bản đi ra không được.
Trịnh Li nhìn bốn chữ to trên mặt Đản Đản, đột nhiên phát hiện mục tiêu nhiệm vụ là Chu Tuấn Lâm so với Đản Đản đáng tin cậy hơn nhiều.
Mở cửa cho Đản Đản ra ngoài đi tìm người, Trịnh Li ăn trước, kết quả nàng mới ăn được một nửa, Đản Đản cùng Chu Tuấn Lâm liền cùng nhau trở lại.
Đản Đản trắng trẻo mập mạp ngồi ở trên đỉnh đầu Chu Tuấn Lâm, còn rất vui vẻ, Chu Tuấn Lâm lại một chút không phát hiện ra.
"Cậu đi đâu?" Trịnh Li dời tầm mắt từ trên người Đản Đản mà nhìn về phía Chu Tuấn Lâm.
"Tôi đi dọn sách." Chu Tuấn Lâm chỉ chỉ thùng giấy ở cửa: "Sách này đều rất sạch sẽ, tôi liền lấy về đây."
"Lấy về rất tốt, vừa lúc có thể xem." Trịnh Li qua đi hỗ trợ dọn sách.
Chu Tuấn Lâm thấy thế lại cười cười...... Hắn hai ngày nay luôn cười.
"Cái này cho cô." Sau khi cười xong, Chu Tuấn Lâm cầm lấy một cái bao nilon trên mặt rương đưa cho Trịnh Li.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!