Chương 4: Thế giới 1 - Tổng tài nhặt rác (4)

Editor: Mia

*****

Hiện giờ là mùa đông, nhiệt độ thật sự rất lạnh, bởi vậy vừa vào đêm, trên đường cái của huyện H chỉ có lác đác vài người đi.

Trịnh Li đem hộp cơm đựng trong bao nilon ôm vào ngực, hướng tới đường nhà Chu Tuấn Lâm mà đi, vừa đi, một bên nhắc nhở Đản Đản giúp nàng xem xung quanh.

Trước kia tuy nàng vẫn luôn triền miên giường bệnh, nhưng chỉ cần có chút tinh lực liền sẽ lên mạng, biết những thiếu nữ buổi tối ra cửa phải cẩn thận một chút.

Bởi vậy dù trong trí nhớ của Khương Bội Bội, trị an của huyện H vẫn luôn tốt, lúc này nàng cũng không dám làm liều.

"Chủ nhân chủ nhân, phía trước có những con chó lang thang hay lui tới! Kiến nghị chủ nhân đi đường vòng!

"Tai mắt Đản Đản nghe nhìn bốn hướng tám phương, đem tình huống xảy ra trên đường đều báo cáo cho Trịnh Li. Trịnh Li gật gật đầu, đường vòng ở phía trước. Thực mau, nàng liền tới nơi ban ngày đã tới - nhà Chu Tuấn Lâm. Đường nơi này rất nhỏ, đi thật sự không được tốt, cũng may mỗi giao lộ đều có đèn đường, cửa sổ từng nhà đều lộ ra ánh sáng, Trịnh Li cũng không đến mức đường đều không thấy rõ."Chủ nhân, mục tiêu nhiệm vụ ở phía trước!"

Đản Đản hưng phấn mà nói.

Trịnh Li một hơi thở dài nhẹ nhõm, sau đó liền nhìn thấy Chu Tuấn Lâm.

Chu Tuấn Lâm đang giặt quần áo ở cửa nhà.

Phòng ở bên này đều rất nhỏ, rất nhiều người ở cửa nhà dựng lều, ở phía dưới lều dùng than đá nấu cơm nấu nước, đồng thời giặt quần áo nhặt rau, chuyện như vậy cũng đều là làm ở ngoài phòng.

Chu Tuấn Lâm lúc này, liền ngồi xổm lều phía dưới giặt quần áo.

Nước kia cũng không có chút khí nóng nào bốc lên, nói cách khác...... Nước hắn dùng chính là nước lạnh.

Trịnh Li xem đến có chút hụt hẫng.

Đúng lúc này, từ trong phòng đi ra một nữ nhân rất là đầy đặn ước chừng trên dưới ba mươi tuổi.

Nàng ra bên ngoài đổ một chậu nước, lại đem đèn bên ngoài lều tắt đi: "Tiền nhiều lắm a! Giặt quần áo mà bật đèn cái gì?

"Chu Tuấn Lâm không nói chuyện, không có ánh đèn, liền ở trong bóng tối mà tiếp tục giặt quần áo."Chu Tuấn Lâm." Trịnh Li thật cẩn thận mà đi qua, liền nhìn thấy Chu Tuấn Lâm nhìn qua, liền hướng tới đối phương nở nụ cười ngọt ngào.

Trời quá tối, Trịnh Li nhìn không rõ biểu tình của Chu Tuấn Lâm, nhưng có thể nhìn thấy đôi mắt có chút phiếm hồng.

Bất quá, Chu Tuấn Lâm thực mau liền rũ mí mắt xuống, Trịnh Li cũng liền nhìn không thấy đôi mắt hắn, chỉ có thể nhìn thấy đôi tay dài của hắn ngâm trong nước lạnh bị nứt nẻ.

Nhất định phải nhanh mang Chu Tuấn Lâm từ Chu gia ra! Tiếp tục để hắn ở Chu gia, đời này của chỉ sợ cũng sớm bị huỷ hoại!

Muốn mang người đi như thế nào...... Có lẽ chỉ có thể tìm người giả dạng làm cha mẹ ruột của Chu Tuấn Lâm, sau đó tới làm ồn ào?

Đương nhiên, muốn làm như vậy, khẳng định phải cùng Chu Tuấn Lâm có quan hệ tốt.

Trịnh Li vừa nghĩ, vừa đi đến bên người Chu Tuấn Lâm mà ngồi xổm xuống, nhỏ giọng hỏi:

"Cậu ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi." Chu Tuấn Lâm nói.

"Vậy cậu còn muốn ăn thêm chút nữa không? Bảo mẫu làm đồ ăn cho tôi ăn nhưng tôi không thích, cho cậu ăn.

"Trịnh Li đem hộp cơm ra. Chu Tuấn Lâm ngừng động tác trên tay không giặt quần áo nữa, mà quay đầu nhìn về phía Trịnh Li:"Cô muốn làm gì?"

Chu Tuấn Lâm không biết cô gái này đi theo mình, rốt cuộc là vì cái gì.

Thời điểm ban ngày, hắn chỉ đem người này đồng tình với hắn, cộng thêm chưa thấy qua người như hắn nên tò mò, mới có thể làm bộ lạc đường tìm hắn nói chuyện, rồi vẫn luôn đi theo, nhưng hiện tại......

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!