Khi Ngu Nhiên và Bạch Hành một lần nữa quay lại cửa hàng kem, quản lý đang lướt Weibo.
Anh lờ mờ nhận ra phong cách và khí chất độc đáo, cùng với giọng nói khó quên của hai người này, nên mới lên mạng tìm kiếm, tránh để mình mắc lỗi.
Chủ quán nghe đi nghe lại vài lần, vẫn thấy không giống lắm. Dù sao thì có một cái máy ở giữa, hai vị cũng không nói nhiều, anh cũng không nghe ra kết quả.
Thôi, gặp nhau là một cái duyên.
Nghĩ vậy, chủ quán thảnh thơi đặt điện thoại xuống.
"Mua kem."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bên ngoài, chủ quán giật mình, trong đầu chỉ nảy ra một câu:
Anh trai giết tôi.
Chết tiệt, đây rốt cuộc là di chứng gì của việc lướt Weibo vậy!
Chủ quán ho nhẹ một tiếng đứng dậy, vừa nhìn ra ngoài vừa nói: "Xin lỗi, ngày đầu tiên khai trương chúng tôi không bán mà chỉ có thể…"
Giọng chủ quán dừng lại, có chút kinh ngạc: "Là hai vị à, trẻ con không nên ăn quá nhiều kem đâu."
Chủ quán cũng không phải là từ chối khách hàng, dù sao hai người cao ráo, chân dài này nhìn là biết trai đẹp rồi, cửa hàng của họ cũng được lợi.
Nhưng anh vẫn rất quý hai đứa trẻ đáng yêu, lo lắng hai người trẻ tuổi trông như những ông bố mới vào nghề không đáng tin cậy sẽ không biết chăm con, nên anh nhắc nhở thêm một câu.
Ngu Nhiên im lặng đứng đó, không nói tiếng nào.
Bạch Hành nhẹ ho một tiếng, cười bất đắc dĩ: "Thế này, kem của con tôi bị rơi xuống đất, nên chỉ đành quay lại mua cho chúng một cái nữa."
Anh nói xong, cúi đầu nhìn hai đứa trẻ, tai Nhất Nhất dựng lên, xoa đầu cậu nhóc mũm mĩm an ủi: "Sắp có kem rồi đấy, vui chưa?"
Hi Hi cúi đầu lắc lắc, giọng nhỏ xíu: "Cục cưng vui, nhưng cục cưng, hông ôm hi vọng nữa."
Ngu Nhiên vừa vặn quay đầu lại theo: "?"
Anh vẻ mặt không vui nhìn qua kính râm về phía chủ quán: "Không phải mỗi người một cái à? Tôi và anh ấy đi cùng nhau."
Nói đùa gì thế, Ngu Nhiên anh bao giờ lại không ôm hy vọng?
Lòng hiếu thắng của ba Ngu lập tức khiến anh mất đi tâm trí làm cá muối, trực tiếp cắt ngang sự ngây người của chủ quán.
Chủ quán càng nghe càng thấy giống Ngu Nhiên, nhưng sự chuyên nghiệp của anh cho phép anh kịp thời điều chỉnh thiết bị, để hai vị có thể chụp ảnh thuận lợi.
"Hai vị ai lên trước ạ?" Chủ quán nhẹ giọng hỏi.
Hai ngôi sao lớn đã sớm có tính toán đồng loạt im lặng, rồi nhìn nhau, đồng thanh: "Anh ấy trước!"
Sự ăn ý này đến mức ngay cả trẻ con cũng phải ngạc nhiên!
Nhưng cuối cùng vẫn là Ngu Nhiên lên trước.
Bởi vì nếu anh là người cuối cùng, mà Bạch Hành lại có thể một lần qua thì anh sợ mình sẽ không nhịn được, ám sát Bạch Hành trước: )
Ngu Nhiên đứng trước máy, xác nhận khu vực xung quanh cửa hàng này tạm thời vắng vẻ, mới cố tỏ ra bình tĩnh tháo kính râm và khẩu trang, khuôn mặt thờ ơ nhìn màn hình.
Không biết có phải vì anh không có động tác gì hay không, cái máy này cũng không hiện lên dấu hiệu nhận diện.
Chủ quán ngây người nhìn chàng trai trước mặt, cảm thấy hôm nay mình như trúng giải thưởng lớn năm trăm vạn vậy!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!