Chương 43: (Vô Đề)

Cuối cùng, Ngu Nhiên đành mặc kệ, lười tranh luận với Bạch Hành về vấn đề này.

Tới đâu hay tới đó, mặc kệ cuối cùng giải thích thế nào!

Ngu Nhiên với khuôn mặt đỏ bừng, im thin thít, dường như khóe mắt cũng đã ửng hồng, trông thực sự rất khiến người ta rung động.

Bạch Hành nhẹ ho một tiếng: "Tôi có mang quần áo của Nhất Nhất qua đây, tính để Hi Hi mặc tạm, nó ở trong túi trên bàn trà."

Anh vừa vặn tạo cho Ngu Nhiên một bậc thang để xuống, Ngu Nhiên đang ngồi không yên lập tức ôm cậu nhóc mũm mĩm đầy vẻ bối rối về phòng thay quần áo.

Quần áo của Nhất Nhất với cậu nhóc mũm mĩm thì có chỗ chật, có chỗ lại rộng.

Chỗ chật là ở bụng. Cậu nhóc mũm mĩm mềm mại, thực ra toàn thân đều là thịt, đặc biệt là cái bụng nhỏ, có thể đóng vai Piggy Hero luôn rồi!

Cho nên, những bộ quần áo ôm dáng như của Nhất Nhất, đối với cậu nhóc mũm mĩm, vẫn hơi chật một chút.

"Ba ơi, chật, chật bụng rồi!" Hi Hi chỉ vào cái bụng nhỏ của mình, vặn vẹo người nói với Ngu Nhiên rằng cậu bé không thoải mái.

Ngu Nhiên cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi một lúc lâu, mới đưa tay mở cúc áo ở phần bụng ra.

Sau đó, mặc quần yếm cho con: "Quần áo của anh trai hơi lớn, con mặc tạm đi, sáng mai là có thể thay đồ mới rồi."

Hi Hi miễn cưỡng đồng ý với lời ba nói, không tiếp tục bắt bẻ chiếc quần yếm nữa.

Tuy nhiên, bộ đồ của anh trai vẫn rất dài so với cậu bé, tay áo cần phải xắn lên đến khuỷu tay mới tạm nhìn được, quần cũng cần phải gập mấy gấu mới để lộ ra được đôi chân mũm mĩm nhỏ xinh.

Ngu Nhiên mặt không đổi sắc giúp con đi giày, trong lòng đã đưa việc mua giày vào danh sách việc cần làm.

Thay quần áo cho trẻ con vẫn khá nhanh, ngay cả Ngu Nhiên, một người mới, cũng không mất quá nhiều thời gian. Khi anh ôm đứa trẻ đi ra, người ba còn lại không nhịn được khẽ cười.

Hi Hi nghiêng đầu, tạo dáng một bông hoa nhỏ: "Ba ơi, cục cưng, xinh hông?"

"Xinh," Bạch Hành cố ý bắt chước giọng điệu của trẻ con, ra vẻ nghiêm túc, "Suýt nữa thì nhận nhầm là anh trai con rồi, đẹp trai y như anh trai."

Hi Hi chớp chớp đôi mắt to, quay đầu nhìn anh trai, muốn xem anh trai đáng tin cậy và điềm tĩnh này có nói lời giống như vậy không.

Anh trai thành thật gật đầu, nói với cục cưng rằng cậu bé là người nổi bật nhất!

Cục cưng đã mãn nguyện, ngoan ngoãn nằm trên vai ba nhỏ, vui vẻ ngân nga bài đồng dao.

Bởi vì gần đây lại vừa lên hot search, hai người lớn không dám dễ dàng ra ngoài, nhưng lại không muốn bỏ lỡ cơ hội đi chơi với cục cưng này, nên đành ngụy trang kín đáo hơn.

Bạch Hành còn cười tủm tỉm nói đùa: "Thật ra, nếu em mặc đồ nữ, chắc chắn sẽ không ai nhận ra đâu."

Ngay cả fan cứng cấp mười của Ngu Nhiên cũng không dám nói cô gái này chính là Ngu Nhiên của họ!

Ngu Nhiên mặt nặng mày nhẹ: "Anh mặc đồ nữ, fan của tôi cũng sẽ không nhận ra tôi."

"Sao lại thế?" Bạch Hành điềm tĩnh nói, "Tiểu Ngư Nhi, tôi cao một mét chín lận."

Ngu Nhiên: "…"

Chẳng lẽ một cô gái cao một mét tám mấy lại không nổi bật sao?

Cái khung xương đó nhìn là biết không phải đàn ông rồi còn gì?

Ngu Nhiên nghĩ, bực bội đội mũ, đeo kính râm, khẩu trang, trang bị kín mít.

Bên cạnh anh, Bạch Hành cũng học theo y hệt, trông như hai ông trùm xã hội đen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!