Chín giờ bốn mươi tối, tiết tự học buổi tối cuối cùng của Nhất Trung Lam Thị cũng đã kết thúc, đám học sinh chen chúc nhau ra khỏi cổng trường, kéo đến con phố ẩm thực gần đó để mua đồ ăn.
Ngoại trừ khối 12, Nhất Trung không bắt buộc học sinh phải tham gia tiết tự học buổi tối, chỉ có những học sinh ở ký túc xá mới cần lên lớp.
Nhưng ký túc xá của Nhất Trung cũng tắt đèn muộn, khoảng mười một giờ đêm, nên họ có đủ thời gian ra ngoài trường ăn uống no nê.
Tiếng chuông cuối cùng vừa vang lên, trong trường gần như chẳng còn ai, ngược lại, con phố Trạng Nguyên bên ngoài lại đông nghịt người.
Trong số đó có một quán trà sữa
- nơi Đường Du làm thêm.
Bình thường, cậu làm theo giờ từ bốn giờ chiều đến bảy giờ tối, sau đó sẽ có người khác thay ca.
Nhưng hôm nay cậu đã xin đổi ca, làm từ bảy giờ đến mười giờ tối, sau đó sẽ có học sinh vừa tan học đến phụ giúp.
Quán trà sữa này là của một đàn chị đã tốt nghiệp mở, ngày thường không quá đông khách, chỉ vào giờ tan học học sinh mới đổ xô đến, thế nên đàn chị này dứt khoát thuê nhân viên làm theo giờ, cũng coi như giúp đỡ những học sinh có hoàn cảnh khó khăn kiếm thêm thu nhập.
Đường Du mặt lạnh tanh, lắng nghe từng đơn đặt hàng, nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn, chỉ vài thao tác đã làm xong, nhìn qua là biết cậu đã làm ở đây khá lâu rồi.
"Nhiên Nhiên sao lại muốn mua trà sữa ở đây?"
"Tớ nghe nói quán này hình như..."
Những tiếng xì xào khe khẽ vang lên không chút che giấu, ba người bước vào quán trà sữa nhỏ bé này.
Người đứng giữa hai người còn lại chính là Dương Nhiên
- người vẫn chưa lên tiếng nãy giờ. Cậu nghe những lời chê bai ấy, mím môi, che giấu ý cười nơi đáy mắt: "Cũng ổn mà, đây là quán của đàn chị Kha mở, chắc không có vấn đề gì đâu."
Nói rồi, cậu bước đến quầy đặt hàng, giọng nhẹ nhàng: "Chào bạn, mình muốn đặt món."
Đường Du cúi đầu kiểm tra đơn hàng, không nghe rõ lắm, cô gái bên cạnh vội vàng cười bước đến: "Anh đẹp trai muốn uống gì ạ?"
Dương Nhiên vẫn luôn nhìn về phía Đường Du, rất lâu sau mới mỉm cười đáp với cô gái đó: "Cho mình ba ly sinh tố dâu."
Nói xong, cậu lặng lẽ đứng bên quầy, bắt đầu nhìn quanh quán.
Hai người đi cùng nghe thấy có phần của mình thì cười tít mắt, tiếp tục trò chuyện với Dương Nhiên.
"Nhiên Nhiên tốt bụng thật đấy, vừa xinh đẹp vừa nhân hậu, còn mời tụi mình trà sữa nữa."
"Này, người như Nhiên Nhiên hiếm lắm đó, ở Lam Điệu ai mà không tranh nhau theo đuổi cậu ấy chứ!"
Nụ cười trên mặt Dương Nhiên hơi nhạt đi.
Lam Điệu là quán bar dành cho gay nổi tiếng ở khu này. Một người bạn của cậu thường xuyên lui tới đó, thậm chí còn bỏ học sớm, cách nói chuyện cũng nhuốm màu nơi ấy, khiến Dương Nhiên không mấy thích thú.
Cậu đến đây không phải để cho người ta cười nhạo.
"Ba ly sinh tố dâu, xong rồi." Đường Du thuận tay đặt ba ly sinh tố lên quầy, không ngẩng đầu hỏi: "Mang đi hay dùng tại chỗ?"
"Mang đi cũng được, cảm ơn." Dương Nhiên lúc nào cũng nói chuyện rất nhẹ nhàng, cũng may tai Đường Du thính, nếu không chắc phải hỏi lại lần nữa.
Cậu đặt sinh tố và ống hút lên quầy, ba ly được xếp ngay ngắn. Dương Nhiên nhận lấy, do dự một lúc rồi mở miệng hỏi: "Bạn học Đường Du, bạn học Xa Dục..."
"Không biết, không có ở đây." Sắc mặt Đường Du lạnh đi, cầm tờ hóa đơn, quay người rời đi.
Dương Nhiên sững sờ, mím môi như thể có chút ấm ức, giọng cũng cao lên một chút: "Bạn học Đường Du, có phải bạn không thích mình không? Mình chỉ tùy tiện hỏi thôi mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!