Đường Du nhìn vẻ mặt của đối phương, do dự muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua chủ đề này, dường như đã quen với những lời bông đùa của đối phương.
Cậu cúi đầu, nhcậu chóng dọn dẹp hộp mì gói rồi nói: "Hôm nay không thể dạy kèm được, tôi phải đi làm thêm."
Thông thường, sau giờ tan học, Đường Du sẽ dạy kèm cho Xa Tử Dục để cứu vãn trình độ tiếng anh kém đến thảm hại của anh, còn cuối tuần thì đi làm thêm ở quán bar.
Đây cũng là lý do cậu luôn chuẩn bị mì gói cho Xa Tử Dục.
Nhưng hôm nay buổi chiều vì phải trông nhóc con nên đã lãng phí không ít thời gian, tối nay đành phải làm ca đêm để bù lại.
"Chuyện nhỏ ấy mà," Xa Tử Dục vừa cười tủm tỉm ăn mì, vừa xoa đầu nhóc con, "Yên tâm đi Du Bảo, tôi sẽ trông nhóc ấy giúp cậu."
Đường Du khựng lại một chút, nhưng vẫn không nói gì thêm.
Nhóc Hi từ lúc Đường Du lên tiếng đã im lặng, bé nhìn Đường Du, rồi lại nhìn Xa Tử Dục, cái đầu nhỏ cứ như một mớ hỗn độn.
Vậy, rốt cuộc bé có nên gọi là ba không đây?
Nhóc Hi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định bỏ qua vấn đề này.
Bé chớp chớp mắt, bàn tay mũm mĩm kéo vạt áo Đường Du: "Ba ơi——"
Đường Du cúi xuống nhìn nhóc con.
Nhóc mập tròn trĩnh lấy hết dũng khí, giọng nói mềm mại đáng yêu cất lên: "Ba ơi, "làm thêm" là gì ạ?"
Bé biết rất nhiều từ, nhưng cũng có rất nhiều từ bé không hiểu.
Nhưng mà, bé hiểu thế nào là "trông nhóc con"!
Tức là ba không thể trông bé được nữa!
Nhóc Hi lập tức không muốn xa ba, thế nên bé ghét "làm thêm". Tại sao ba nhất định phải đi làm thêm chứ!
Chưa kịp để Đường Du giải thích, Xa Tử Dục đã bế bổng nhóc con lên.
Anh nhướn mày, bóp nhẹ má nhóc con: "Là đi kiếm tiền, ba kiếm tiền để mua đồ ăn ngon cho nhóc con, hiểu chưa nào?"
"Nhóc con hiểu rồi!" Nhóc Hi không muốn bị coi là ngốc, vội vàng lớn tiếng phủ nhận, sau đó bĩu môi tỏ vẻ không vui, "Vậy… tại sao chú không kiếm tiền?"
Nghĩ đến đây, bé càng không vui hơn, "Ba không thể nuôi thêm… thêm cái bình… bình to đâu!"
Ba đã nghèo lắm rồi, nuôi nhóc còn không đủ, sao có thể nuôi thêm một "anh trai" lớn hơn nhóc rất nhiều nữa chứ!
Nói xong, nhóc Hi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nanh tròn trịa đầy kiên định: "Nhóc… nhóc có thể nuôi ba!"
"Phụt!"
Xa Tử Dục nghe vậy bật cười thành tiếng, "Hahaha Du Nhi à, sao nhóc con nhà mình đáng yêu thế này?"
Đường Du cũng không ngờ nhóc con lại nói như vậy, trong chốc lát không biết phải đáp thế nào.
Nhóc Hi sợ ba không tin mình, liền dùng giọng nói non nớt giải thích: "Nhóc Hi giỏi lắm, có thể nuôi ba đó!"
Bé vừa nói vừa chớp chớp đôi mắt to tròn như quả nho, hai má phồng lên, dường như đang đợi câu trả lời của Đường Du.
"Được rồi," Đường Du xoa đầu nhóc con, qua loa đáp, "Đợi con lớn rồi nuôi ba."
Dù sao thì mấy hôm nữa cũng phải đưa bé đi rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!