Chương 2: Cục cưng ngoan của hot boy trường (2)

Trước khi đến đây, bé đã hỏi hệ thống rất nhiều lần xem ba thích kiểu bé con như thế nào.

Bé chắc canh mình là kiểu bé con mà ba thích, nhưng… nhưng tại sao ba lại chê bé chứ?

Thấy đôi mắt long lanh kia sắp ngập nước đến nơi, Đường Du đành phải giải thích: "Bây giờ thì không cấn, nhưng không ăn cơm sẽ gầy, lúc đó sẽ cấn."

Hi Hi chớp chớp mắt, dường như đã hiểu được ý của ba: "Ba thích nhóc con, ăn thiệt nhiều cơm cơm phải không?"

Đường Du: "Ừm."

Mắt Hi Hi sáng rỡ, giọng non nớt kéo dài: "Nhóc con, ăn siêu—nhiều luôn nha!!"

Nhóc con còn nhỏ, lại có thói quen kéo dài những từ miêu tả, nghe mềm mại đến mức ai nghe cũng sẽ cảm thấy lòng mình dịu lại.

Đường Du hơi liếc qua, nhưng không nói gì.

Nhóc con thì vui lắm!

Vì muốn ba thích mình, Hi Hi đã cố kìm nén sự thèm ăn của mình. Nhưng thật ra, nhóc con rất thích ăn, nếu không thì đã không tự nuôi mình thành một bé mũm mĩm rồi.

Bây giờ biết là không cần ăn ít đi nữa, Hi Hi vui đến mức muốn nhảy cẫng lên!

Nhưng nếu nhảy thì ba sẽ không bế nữa, thế nên nhóc con chỉ kiềm chế mà dụi dụi vào cổ ba, rồi "chụt" một cái thật to.

Tim Đường Du thắt lại.

Gò má bị hôn còn vương lại chút ẩm ướt, một cảm giác kỳ lạ lướt qua người cậu.

Đường Du không muốn nghĩ về nó nữa, chỉ lặng lẽ cúi đầu tiếp tục bế "quả cân nhỏ" đi đến siêu thị gần đó.

Gọi là siêu thị, thực ra chỉ là một tiệm tiện lợi nhỏ, nhưng đồ đạc ở đây rất đầy đủ, giá cả cũng rẻ. Hầu hết đồ dùng sinh hoạt của Đường Du đều mua ở đây.

Vừa bước vào tiệm với đứa bé trong tay, bà chủ

- người vốn quen mặt Đường Du – vô thức nhìn cậu vài lần rồi mới cất tiếng: "Tiểu Du dẫn em trai đi mua đồ à? Sao trước giờ dì chưa thấy nhóc con này nhỉ?"

Hi Hi lập tức vỗ ngực khoe lớn: "Là ba đó! Ba dẫn Hi Hi đi mua đồ đó!"

Bà chủ sững sờ: "Ba?"

"Đừng ồn ào," Đường Du ấn nhẹ đầu nhóc con, nhét nó vào hõm cổ mình, rồi thản nhiên nói: "Nhặt được."

Bà chủ à một tiếng, vẻ mặt như hiểu ra.

Khi thằng bé này mới dọn đến đây, nó chỉ mới mười hai tuổi, nhỏ xíu đứng bên lề đường.

Lúc đó, bà cũng thấy kỳ lạ. Một nhóc con xinh xắn như vậy, sao lại đứng chơ vơ giữa trời nắng gắt?

Đến khi bà vừa bước ra, thì đã thấy một gã đàn ông trung niên quát vào mặt thằng bé:

"Đồ sao chổi! Nếu không phải tại mày, mẹ mày có phải nằm viện không hả? Đừng có bám lấy nhà tao nữa, xui xẻo lắm!"

Mắng xong, anh vứt thằng bé lại bên lề đường, mặc cho ánh nắng gay gắt hằn lên da nó những vệt đỏ.

Thằng bé không nói gì, chỉ đứng yên ở đó, không hề di chuyển.

Cuối cùng, chính bà đã đưa nó về.

Bà chủ khi ấy có cho nó một, hai trăm đồng, nhưng một tháng sau, thằng bé cố chấp trả lại gấp đôi số tiền, dù rằng chính nó đã đói đến mức bụng dán vào lưng. Dù bà có bảo không cần, nó cũng không nhận thêm gì từ bà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!