"Các tỷ dùng thử xem. Cầm ống sứ lên và nhìn vào đầu có nắp bằng bạc ấy."
Mộc Văn dù rất muốn nhưng vẫn quyết định nhường cho Viên Tuyết xem trước.
Nàng cầm ống sứ lên, theo chỉ dẫn mà đưa đầu ống bằng bạc lên mắt, nhìn vào bên trong qua chiếc lỗ tròn đó.
Bên trong là hình ảnh hoa văn đủ màu sắc rất bắt mắt.
Nàng nghe bên tai tiếng Hiểu Nguyệt nói nhỏ:
"Tỷ xoay thân ống đi. Xoay chậm thôi." Viên Tuyết làm theo và rồi thốt lên kinh ngạc.
Đứng bên cạnh, Mộc Văn nghe đại tỷ không ngừng kêu lên một cách sửng sốt và thích thú càng khiến nàng thêm sốt ruột.
"Đại tỷ, tỷ nhìn thấy gì thế?"
"Đẹp quá! Thần kỳ quá! Mọi thứ đang chuyển động." Viên Tuyết thốt lên đầy phấn khích, tay vẫn không ngừng xoay ống
"Tỷ nói gì muội nghe không hiểu. Mau cho muội xem với."
Viên Tuyết luyến tiếc đưa cái ống cho Mộc Văn.
Nàng ta cầm ngay ống sứ đưa lên mắt nhìn thử.
"Tuyệt quá! Tuyệt quá đi!" Mộc Văn không ngừng thốt lên, độ phấn khích còn cao hơn cả Viên Tuyết trước đó.
Mỗi lần nàng xoay ống là một lần hoa văn lại đổi khác, không lần nào giống lần nào.
Nhìn mãi không thấy chán.
"Hiểu Nguyệt, tặng ta cái này được không? Ta năn nỉ muội đấy!" Mộc Văn nắm lấy hai tay Hiểu Nguyệt lắc a lắc
"Mộc Văn, muội thôi đi. Đó là của vị bằng hữu bí mật cho muội ấy. Muội không được tham lam như vậy."
"Không sao. Thật ra vị bằng hữu đó không phải là cho muội thứ này đâu. Là muội xin người ấy bán lại cho muội vật này. Nếu hai tỷ thích có thể mua chỗ người ..."
"Mua chứ. Dĩ nhiên ta mua. Thứ tuyệt vời thế này ta nhất định phải có. Bao nhiêu tiền? Đắt bao nhiêu ta cũng sẽ trả."
"Không đắt. Có mười lạng bạc thôi."
"Mười lạng? Quá rẻ. Ta sẽ cho người về lấy tiền mang đến đây cho muội. Muội mua giúp ta mười cái. Ta đem tặng cho người thân của ta."
"Nhị tỷ thật hào phóng. Muội nhất định sẽ giúp tỷ. Vậy đại tỷ thì sao? Có muốn mua không nào?"
Viên Tuyết còn đang sửng sốt không ngờ mình lại có thể sở hữu vật này một cách dễ dàng như vậy.
Rồi lại nghe hai vị muội muội kia bàn chuyện mua bán nhanh chóng đến kinh ngạc.
Đến lượt mình được hỏi mới giật nảy.
Nàng định từ chối theo thói quen nhưng nhìn chiếc kính đầy cám dỗ kia, nàng còn bị thu hút như vậy mẫu thân chắc hẳn cũng sẽ thích.
Nàng nhất quyết giơ hai ngón tay dõng dạc nói: Ta lấy hai cái.
"Được. Khi nào nhận hàng muội nhất định giao tận tay cho hai tỷ."
"Không cần phải phiền muội đâu. Khi nào có muội cứ cho người đến báo với ta là được. Ta sẽ đến lấy. Ta còn muốn thưởng thức món chanh tuyết của muội mà."
"Vậy thì cứ quyết định thế đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!