Gần đây khối lượng công việc của Đường Sâm tăng lên rất nhiều.
Trước kia ngoài việc luôn bên cạnh bảo vệ hoàng thượng, hắn phải luôn thu thập thông tin từ những ảnh vệ theo bảo vệ Tam công chúa rồi báo cáo lại cho hoàng thượng hàng ngày.
Cả tháng nay hắn phải gánh thêm việc liên tục báo cáo hành động của một tên tiểu thái giám.
Chuyện này không phải chưa từng xảy ra, bởi trước kia không ít cung nữ, thái giám bị kẻ khác mua chuộc mà làm hại đến công chúa.
Và việc theo dõi đó vốn không tốn quá nhiều thời gian vì bọn người đó sau vài ngày đều bị xử chết.
Nhưng công việc lần này lại không đơn giản như vậy.
Tên thái giám Tiểu Cảnh kia rõ ràng không muốn hại công chúa, thậm chí còn cứu mạng nàng ấy nhưng hoàng thượng lại cứ muốn hắn phải theo dõi y ngày đêm.
Đặc biệt là sau khi Hoa đại phu đến nói với hoàng thượng rằng Tiểu Cảnh muốn tự mình trả tiền sửa bộ vũ y đó.
Hoàng thượng liền yêu cầu hắn phải theo dõi Tiểu Cảnh thật sát sao.
Bản thân hắn cũng rất tò mò muốn biết một tiểu thái giám không chút địa vị nào như y sẽ làm thế nào để chỉ trong vài tháng kiếm được cả trăm lạng bạc.
Hắn phải công nhận tiểu thái giám này rất thông minh, cũng rất thú vị.
Mấy ảnh vệ mà hắn cắt cử đi theo dõi Tiểu Cảnh đều có vẻ rất thích y.
Y thông minh, chăm chỉ, luôn hoà đồng, vui vẻ với tất cả mọi người.
Đường Sâm cũng mấy lần đích thân đến xem y.
Lúc ấy trong đầu hắn chợt nghĩ giá như Tiểu Cảnh có thể ở bên cạnh hoàng thượng giống như Tiểu Thành Tử chắc hẳn sẽ giúp tâm trạng của người thư thả hơn nhiều.
Hoàng thượng trước giờ đều lo xử lý việc chính sự đã đủ bận rộn rồi, lại suốt ngày lo cho muội muội có chịu ủy khuất không, thời gian rảnh rỗi lại càng không nhiều.
Nếu có Tiểu Cảnh ở bên cạnh, tin rằng hoàng thượng sẽ mở lòng ra, cũng cười nhiều hơn.
Đường Sâm mới nhận được thư của ảnh vệ báo về hành động của Tiểu Cảnh ngày hôm nay.
Hắn đang tính đi báo cáo cho hoàng thượng thì bắt gặp một thiếu niên tầm mười bốn, mười lăm tuổi, mặc một chiếc áo dài màu xám, kiểu dáng khá giống một đại phu.
Đường Sâm mỉm cười bước tới chắn trước đường đi của thiếu niên đó.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn Đường Sâm, lạnh lùng nói:
"Ngươi tránh qua một bên."
"Tiểu Viễn a, lâu rồi không gặp sao ngươi nỡ đổi xử lạnh lùng với ta như vậy?"
"Huynh muốn nói gì thì nói nhanh lên. Ta còn phải mang thuốc cho sư phụ."
"Hả? Mang thuốc? Hoa đại phu bị bệnh sao?"
"Không. Là thuốc sư phụ mới điều chế. Ta mang đến cho sư phụ kiểm tra lại."
Đường Sâm khẽ thở dài.
Ở trong cung rồi còn điều chế thuốc nữa à?
"Huynh hỏi xong chưa?" thiếu niên nhăn mày khó chịu
"Được được. Nhưng ta có thể đi cùng ngươi một đoạn được không? Lâu rồi không gặp ta có vài chuyện ta muốn nói với ngươi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!