Lam Hà nhìn thấy có ánh sáng mũi kiếm loé lên trong làn khói dày đặc hướng về phía Thẩm Minh Hiên.
Hắn không chút do dự đứng chắn cho Minh Hiên.
Hắn cảm nhận được mũi kiếm đâm xuyên qua người.
Đau đến không thở nổi.
Nhưng hắn biết Minh Hiên không sao.
Vậy là đủ rồi.
Sau đó xảy ra những chuyện gì hắn không nhớ rõ lắm.
Hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là gương mặt đẫm nước mắt của Minh Hiên.
Lúc đó hắn nghĩ có thể một lần nhìn thấy Thẩm tướng rơi nước mắt vì mình đúng là rất vinh dự.
Lam Hà mơ màng tỉnh lại.
Chỗ hắn nằm ê ẩm quá, cứ giống như đang nằm trên đường vậy.
Hắn ngac nhiên mở to mắt.
Hắn nhìn thấy hình ảnh trước mắt bỗng nhiên to lớn một cách quái lạ.
Sao trên đường lại nằm rải rác những hòn đá to vật vã như vậy nhỉ? Sao vách tường bên cạnh lại cao đến mỏi cổ thế kia? Còn nữa, bước chân rầm rập bên ngoài là thế nào? Không lẽ hắn chết đi rồi sống lại trong thế giới người khổng lồ? Hay là ... hắn nhỏ đi?
Lam Hà nhìn xuống cơ thể mình, rồi tá hoả.
Toàn lông.
Lông dài bao phủ toàn thân như thú.
Thú à? Hắn lại nhìn bàn tay, bàn chân, sờ lên mặt.
Cái quái gì thế này? Cả cơ thể hắn lúc này chẳng có chỗ nào giống người cả, giống một con thú hơn.
Không.
Hắn đúng là đã biến thành thú rồi.
Lam Hà ngệt mặt.
Chuyển sinh lại thành thú à? Có cảm giác thật vi diệu.
Không biết phải nói thế nào.
Hắn ra khỏi ngõ hẻm tìm một vũng nước hay bất cứ cái gì có thể soi gương được.
Ít ra hắn cũng muốn biết rốt cuộc mình đã chuyển sinh vào con gì.
Cầu mong không phải cẩu.
Hắn không thích cẩu lắm.
Có một bàn chân to lớn bước lại gần, rồi hắn bị nhấc bổng lên.
Hắn nhìn thấy trước mặt là gương mặt to lớn của một đứa trẻ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!