Châu Văn Phương chỉ ở lại ba ngày sau đó liền vội vã rời khỏi.
Do thời gian đi đi về về quá lâu, cũng phải gần một tháng nên Văn Phương không dám ở lâu.
Hắn không thế giao đất nước cho Thẩm Minh Hiên đã lâu mới trở về một thời gian dài như thế được.
Văn Phương rời đi, hẹn một thời gian sau sẽ quay lại tìm.
Sau đó theo lời Thiên Vũ thuyết phục, Cảnh Thần cùng hắn dọn đến thành Liêu An ở.
Nơi này không quá xa kinh thành, chỉ đi ba ngày đường là tới nơi.
Mục đích là để Châu Văn Phương không tốn quá nhiều thời gian chạy đến nữa.
Ba người bọn họ sẽ có thêm nhiều thời gian ở cạnh nhau.
Hai người mua một ngôi nhà rộng rãi vừa dùng để ở, vừa để Cảnh Thần có thể mở một quán ăn nhỏ.
Còn Hoa Thiên Vũ thuê một ngôi nhà nhỏ khác trong thành làm y quán tạm thời.
Chỉ sau năm tháng kinh doanh ngắn ngủi, cả hai đã kiếm được một số tiền đủ để mua nguyên căn nhà bên cạnh nhà họ ở làm y quán cho Thiên Vũ.
Cứ cách hai tháng Văn Phương sẽ đến chỗ hai người ở lại mười mấy ngày rồi quay về cung.
Cuộc sống cứ bình yên trôi qua như vậy, cho đến hai năm sau….
Tần Chính Phong trở thành Thái tử của Thiên Tân quốc, đến Vạn Lịch cầu thân.
Châu Văn Phương tuy khó chịu nhưng cũng chỉ đồng ý gả Hiểu Nguyệt qua.
Lễ cưới cũng không quên làm vài nghi thức làm khó bên đó một chút.
Khúc Viễn vượt qua kỳ kiểm tra của Thái y viện, chính thức trở thành Ngự y hoàng cung, chịu trách nhiệm chăm lo sức khỏe của hoàng đế và thái hậu.
Đường Sâm trở thành tướng quân, thống lĩnh cấm vệ hoàng cung.
Hai năm sau đó hai người làm đám cưới.
Đường Sâm dùng hẳn kiệu tám người khiêng rước Khúc Viễn về phủ.
Có hoàng đế đứng sau làm hậu thuẫn, cho dù có người không đồng tình cũng chẳng dám ho he nửa lời.
"Trông mặt ngươi ủ rũ quá nhỉ? Cũng muốn rước Cảnh Thần về giống như thế?" Thẩm Minh Hiên huých nhẹ vào khuỷu tay Văn Phương, hỏi nhỏ
"Cả ta và Thiên Vũ đều mong muốn như thế, nhưng Cảnh Thần lại không muốn. Hắn nói hắn không thích bị người khác chú ý quá nhiều đến ba người bọn ta. Hắn chỉ muốn có một cuộc sống bình yên. Bọn ta cũng đành chịu."
"Chuyện đó có lẽ cũng không khó như hai người tưởng tượng đâu." Thẩm Minh Hiên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
"Cảnh Thần chẳng phải ngồi trong kiệu hoa sao? Ai biết được người các huynh là cưới nam hay nữ về chứ. Còn địa điểm cưới ấy hả? Cứ làm ở phủ của ta đi."
Văn Phương đơ người nhìn Thẩm Minh Hiên mất một lúc, vẫn còn cảm thấy không tin được hỏi lại:
"Cái này …thật sự ổn chứ? Tổ chức tại phủ của ngươi …?"
"Vậy thì có sao đâu. Bộ cứ tổ chức tại phủ của ta thì tức là ta thành thân à? Đừng suy nghĩ quá nhiều."
"Cảm ơn ngươi rất nhiều, Minh Hiên. Sau này ta nhất định sẽ đền đáp."
"Không cần khách sáo. Ta chỉ xem nó như là tập dượt trước cho chính mình thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!