Lúc Tiêu Ứng Viêm bước vào phòng thì nhìn thấy Thiên Vũ đang ngồi trên giường ôm một người khác được bọc kín trong chăn.
Dưới đất quần áo vương vãi, xung quanh đấy là bốn kĩ nữ đang nằm la liệt.
Y khẽ nhoẻn miệng cười.
Thiên Vũ ôm người kia chặt như vậy hẳn đã phát sinh tình cảm với cô nàng đó rồi.
Kế hoạch của hắn quả nhiên đã thành công.
Thiên Vũ đang ngắm nhìn Cảnh Thần say sưa ngủ, thấy có người đi vào cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Cho đến khi phát hiện có người đến gần, hắn mởi ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ, nói:
"Cảm ơn Tiêu đại nhân đã tặng cho tại hạ đại lễ lớn như vậy. Nhưng sức của tại hạ có hạn, chỉ dùng được một người. Những người kia đành tạm thời cho ngủ vậy. Tiêu đại nhân sẽ không trách chứ?"
"Sao lại trách? Hoa đại phu hài lòng là được rồi. Xem ra Hoa đại phu đã tìm được cho mình một người nâng khăn sửa túi. Đây quả là một chuyện đáng mừng. Nên tổ chức hôn lễ càng sớm càng tốt. Ta đây rất sẵn lòng hỗ trợ Hoa đại phu rước phu nhân về nhà."
Thiên Vũ cười khẩy.
Chắc chắn sau đó Tiêu Ứng Viêm sẽ rao tin khắp nơi rằng hắn lấy một kỹ nữ làm vợ, đồng thời thêu dệt đủ thứ chuyện nhằm bôi nhọ hắn.
Nhưng y chọn nhầm người rồi.
Thiên Vũ che giấu tâm tư, xua tay cười nói với Tiêu Ứng Viêm:
"Tạ ơn Tiêu đại nhân. Trước khoan hãy bàn chuyện này. Phiền đại nhân mang cho bọn ta hai bộ y phục được không?"
"Chuyện đó là dĩ nhiên. Ta cũng sẽ chuẩn bị nước tắm cho Hoa đại phu cùng phu nhân tẩy rửa sạch sẽ."
Tiêu Ứng Viêm ra hiệu cho người hầu mang y phục vào giường cho Thiên Vũ, sau đó tất cả cùng lui ra ngoài, tiện thể đưa luôn cả mấy cô nàng kỹ nữ đang nằm ngủ say như chết kia.
Tiêu Ứng Viêm nhẹ nhàng đóng cửa lại, môi nở nụ cười đắc ý.
Con người của Thiên Vũ, cho dù việc ngủ với nữ tử là bất khả kháng đi nữa cũng sẽ nhất định chịu trách nhiệm với người đó đến cùng.
Kế hoạch của hắn xem như đã thành công.
Giờ hắn đã nắm trong tay điểm yếu của Thiên Vũ, chắc chắn có thể khiến tên đại phu này nghe lời.
Thiên Vũ mặc trung y rồi ôm Cảnh Thần đang ngủ ra ngoài.
Cảnh Thần bị hắn làm hai lần, mệt mỏi đã ngủ thiếp đi.
Bên trong y thật tuyệt.
Nếu không phải sau khi hắn bắn lần thứ hai, Cảnh Thần lăn ra ngủ hắn đã đè y ra làm tiếp lần nữa.
Ai bảo y lại mê người như thế chứ.
Lúc Thiên Vũ bế Cảnh Thần ra cửa đã không còn thấy ai đứng canh gác, chỉ thấy có mấy tên lính đứng nhìn vào từ đằng xa.
Thiên Vũ lúc đi ngang qua cửa sổ lớn, liếc nhìn một con chim nhỏ đang đậu trên cành cây cao ngay trước mặt hắn.
Hắn chỉ đứng nhìn một chốc rồi quay vào trong.
Con chim nhỏ vỗ cánh bay đi.
Lúc này Văn Phương và Diệp Lạc Thần đang đứng bên ngoài nhà tri phủ đại nhân cách đó không xa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!