Chương 27: (Vô Đề)

Từ lúc bị Tiêu Ứng Viêm kéo về phủ, Thiên Vũ suốt ngày bị hắn lôi đi tiệc tùng, rồi lôi vào phòng ngủ, bể tắm.

Hắn bắt Thiên Vũ bồi rượu thì y bồi tốt đến mức hắn uống chưa đến chục chén mà ngủ liền hai ngày.

Hắn lại bắt Thiên Vũ phục vụ hắn đi ngủ thì cơ thể hắn đột nhiên lại ngứa ngáy đến khó chịu.

Lại phải bỏ.

Ứng Viêm không chịu thua, tiếp tục lôi Thiên Vũ ra bể tắm bắt phục vụ hắn tắm rửa, còn không cho mặc quần áo.

Vậy mà chẳng hiểu tên đại phu làm kiểu gì mà nước trong bể đổi màu, còn bốc mùi khó chịu, ai cũng không dám đụng vào.

Tiêu Ứng Viêm thực sự tức giận nhưng lại không dám làm gì y.

Y là đại phu, đến không mặc đồ mà cũng hạ độc được.

Nếu hắn cứ nhất định muốn giết y không biết lại bị hạ độc lúc nào ấy chứ.

Thế là hắn nghĩ ra một cách.

Hắn gọi một đám kỹ nữ tới cho vào chung phòng với Thiên Vũ, lột hết đồ của y, rồi khoá cửa, rồi thổi hương xuân dược vào phòng.

Cho dù Thiên Vũ có thuốc giải nhưng liệu có đủ cho tất cả đám kỹ nữ không.

Rồi sau đó xảy ra chuyện gì ai mà biết được.

Kế sách của Tiêu Ứng Viêm đủ độc, nhưng chỉ độc với những đại phu bình thường chứ không phải Hoa Thiên Vũ.

Cho dù Thiên Vũ không có đủ thuốc giải xuân dược cho tất cả nhưng y biết võ công, không chỉ vậy còn giỏi dùng độc.

Y vốn không lo về chuyện này.

Lúc bị bắt lột hết đồ, thậm chí cởi luôn cả tiết khố, cứ vậy mà trần truồng bị tống vào trong phòng, Thiên Vũ đã cảm thấy tên họ Tiêu biến thái đó lại có suy nghĩ hành hạ hắn theo kiểu biến thái nào đó.

Nhưng hắn không lo.

Tưởng lột hết đồ của hắn là có thể hạ thuốc hắn à? Quá ngây thơ rồi.

Thiên Vũ leo lên giường đắp chăn nằm đợi.

Không lâu sau đó hắn thấy có năm cô nàng ăn mặc hở hang đi vào phòng.

Lại còn nghe có tiếng cửa khóa bên ngoài, Thiên Vũ rốt cuộc đã hiểu âm mưu của Tiêu Ứng Viêm.

Hắn cười khầy.

Mấy cô nàng này cử chỉ ẻo lả, ăn nói toàn mùi khêu gợi xem chừng là kỹ nữ rồi.

Bọn họ vừa nhìn thấy hắn là lao hết vào muốn đè hắn ra.

Thiên Vũ không có ý né.

Hắn cứ nằm yên đấy đợi mấy cô nàng sáp vào, sau đó sẽ tung bột mê cho mấy nàng ngủ không biết trời trăng gì luôn.

Nhưng hắn còn chưa kịp làm thế thì đã có một kỹ nữ khác từ phía sau lôi mấy kỹ nữ kia ra quăng mỗi người mỗi ngả, sau đó đứng chắn ngay trước mặt hắn, lớn tiếng nói: "Không được đụng đến người này!"

Mặt Thiên Vũ ngây ra, khóe môi dâng lên một nụ cười hạnh phúc.

Tuy không nhìn thấy mặt nhưng dáng dấp, cả giọng nói kia là thứ mà cả đời hắn chẳng thể nào quên được, là thứ mà hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm gần cả tháng qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!