Sáng hôm sau Cảnh Thần tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm trong lòng Văn Phương thì kinh hoảng vội ngồi dậy.
Hắn phản ứng quá nhanh, theo quán tính muốn ngã ra khỏi giường.
Ngay lúc ấy thì một bàn tay kịp ôm lấy hắn kéo lại vào lồng ngực mình.
Cảnh Thần nhận ra cả Văn Phương và mình hiện tại đều đang mặc trung y.
Cả hai lại còn nằm chung giường, lại còn ôm nhau ngủ.
Trong phim, mấy cái cảnh kiểu này giống như là hai người vừa mới ... làm đó đó.
Hắn đỏ bừng mặt vội đẩy Văn Phương ra lần nữa.
Hai mắt mở lớn nhìn người kia đầy hoảng sợ.
Hắn nhớ là tối qua mình bị trúng xuân dược, rồi sau đó ... Hắn hoàn toàn bị xuân dược chi phối, không biết là bản thân làm những gì.
Nhưng trong ký ức mơ hồ của hắn loáng thoáng xuất hiện những hình ảnh rời rạc cảnh hắn và Văn Phương ôm hôn nhau trên giường, rồi hình như còn cởi cả đồ.
Hai hàng nước mắt chực trào ra.
Lần đầu của hắn cứ như thế mà mất sao?
"Cảnh Thần, bình tĩnh." Văn Phương vội vàng trấn an:
"Giữa chúng ta vẫn chưa xảy ra chuyện gì vượt quá giới hạn cả."
"Hơ, nhưng ... nhưng ta nhớ ..."
"Là lỗi của ta. Ta không khống chế được tình cảm của bản thân, nhưng ta đã kịp dừng đúng lúc. Chúng ta thực sự vẫn chưa làm chuyện đó đâu. Nếu ta có làm thật thì ngươi phải biết chứ."
Cảnh Thần ngớ người.
Đúng thật.
Hắn không cảm thấy cơ thể có gì thay đổi.
Đúng là vẫn chưa làm chuyện đó.
Ủa, mà đợi đã.
Nếu hắn nằm trên thì hẳn là hoàng thượng mới là người bị đau chứ.
Hắn hoang mang nhìn Văn Phương, lại nhìn xuống chỗ đó của y.
Mặt Văn Phương bị ánh nhìn của Cảnh Thần làm cho nóng lên.
"Ngươi ... ngươi nhìn gì vậy? Không tin ta?"
Cảnh Thần nhìn lại bản thân.
Văn Phương cao hơn hắn, to con hơn hắn, trông soái khí ngời ngời ra, không giống là kẻ có thể nằm dưới.
Thế là hắn nằm dưới à?
Nhớ lại thì lần trước Thiên Vũ hình như cũng có ý muốn nằm trên.
Từ khi nào mà hắn bị áp luôn cái vị trí nằm bên dưới vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!