Từ khi Cảnh Thần thoát chết vụ đầu độc Hiểu Nguyệt ngày đó đã có khá nhiều việc khác với tiểu thuyết xảy ra nên hắn không dám chắc sự việc sẽ đi theo chiều hướng đã định trong nguyên tác nữa, nên sao hắn có thể nói thật với Văn Phương được.
Hắn muốn chắc chắn trong mọi việc.
Không xảy ra thì tốt, còn có thì vì hắn biết trước nên có thể tùy cơ ứng biến.
Nhiều khả năng vẫn có thể cứu được danh dự của Thẩm Mình Hiên, cũng giúp cho Văn Phương giữ được một vị quan trung thành.
"Chuyện này thuộc hạ hiện tại không thể giải thích cho bệ hạ được. Người chỉ cần biết rằng thuộc hạ cần thiết phải đi lần này. Nếu không lỡ có chuyện gì xảy ra thuộc hạ sẽ rất hối hận."
Cảnh Thần đã nói đến thế, Văn Phương không thể cản được.
Hắn thở dài nói:
"Được rồi. Trẫm đồng ý với ngươi. Đứng lên đi!"
Cảnh Thần vui mừng, còn muốn cúi lạy tạ ơn thì Văn Phương đã dùng cả hai tay mình nâng hắn đứng dậy.
"Ta đã nói khi chỉ có hai chúng ta, ngươi không cần thiết phải làm mấy cái quy củ này. Trẫm không thích."
Nhưng những ảnh vệ khác đều làm đấy thôi.
Cảnh Thần còn muốn nói như thế nhưng người ta là hoàng đế, nói gì mà chẳng đúng.
Thôi thì đã được ban ân thì mình vui vẻ nhận vậy.
"Ta sẽ để Đường Sâm đi làm nhiệm vụ cùng ngươi. Hắn là ảnh vệ giỏi nhất của ta. Có hắn đi cùng ngươi, ta sẽ thấy an tâm hơn."
"Cảm ơn bệ hạ. Người thực sự rất tốt với thuộc hạ, chiếu cố cho thuộc hạ nhiều như vậy. Thuộc hạ xin lỗi vì trước kia đã nhiều lần nghĩ xấu cho người. Cũng do người ngày trước lúc nào cũng tìm cách phá hỏng chuyện của thuộc hạ."
Văn Phương mỉm cười, giơ tay vò đầu Cảnh Thần đến muốn rối tung mới chịu ngưng.
Hắn nói:
"Thế giờ hối hận rồi? Vậy thì chuộc lỗi đi."
"Vừa đúng lúc. Thuộc hạ sẽ đưa cho người ngay đây."
Cảnh Thần chạy vào trong phòng một lúc sau đó chạy ra mang theo một tờ giâý đưa cho Văn Phương.
Đó là tờ giấy xác nhận đã thanh toán điền đầy đủ số tiền sửa bộ vũ y bị hỏng của Hiểu Nguyệt.
Văn Phương vỗ trán.
Hắn quên mất chuyện này.
"Ngươi cũng thật khôn lõi. Ta chặn mọi đường buôn bán của ngươi trong cung thì ngươi lại đem ra ngoài thành để bán. Thế thu lợi nhận được bao nhiêu?"
Cảnh Thần nhún vai cười tinh nghịch.
"Không nói cho bệ hạ biết được. Dù sao cũng là tiền mà thuộc hạ vất vả lắm mới kiếm được. Để bệ hạ biết lại nảy sinh ý định gì đó với chỗ tiền lợi nhận thì thuộc hạ gánh không nổi."
Mí mắt Văn Phương giựt giựt, trán nổi gân xanh, giận mắng nhẹ:
"Ngươi nghĩ tiền của ngươi được bao nhiêu mà trẫm phải có ý định với nó chứ. Trẫm chiếu cố ngươi nhiều quá, ngươi không coi trẫm là gì rồi phải không?"
"Thuộc hạ nào có cái gan đó. Hoàng thượng đừng giận."
Đúng lúc này thì Tiểu Thuận Tử bước vào báo Tiểu hoàng tử đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!