Đường Sâm đưa tách trà cho Văn Phương, nhẹ nhàng nói:
"Bệ hạ giận làm gì cho hại thân. Thừa tướng nói gì người nghe là được rồi. Chẳng phải trước sau gì bệ hạ cũng phê duyệt cả sao?"
"Nhưng cách nói chuyện của hắn thật khó nghe. Hắn không chọc tức ta là không chịu được hay sao ấy. Hừ, không nói chuyện này nữa. Cảnh Thần sao rồi?"
"Tâu bệ hạ, hắn nền tảng tốt nên học cũng nhanh. Chỉ là có chút vấn đề. Thuộc hạ nghĩ người có thể đả thông tư tưởng cho hắn."
"Vậy thì gọi hắn vào gặp trẫm."
Cảnh Thần làm vài việc cá nhân xong rồi đến thư phòng hoàng thượng.
Lần đầu nhìn thấy Cảnh Thần trong trang phục của ảnh vệ, Văn Phương đã đứng hình.
Tuy dáng người y nhỏ nhắn nhưng mặc vào rất có khí chất của một thị vệ ẩn danh.
Nói thế nào nhỉ? Nhanh nhẹn, hoạt bát, cũng rất bí ẩn, nguy hiểm, không thể coi nhẹ.
Nhưng Văn Phương lại cứ thấy ảnh vệ nhỏ con này nhìn thật đáng yêu nha.
Bệ hạ cho gọi thần?
Khụ khụ. Văn Phương hồi thần ho nhẹ vài cái rồi nói:
"Nghe Đường Sâm nói ngươi gặp vấn đề gì đó cần hỏi ta?"
A, cái đó … Cảnh Thần ngại ngùng gãi đầu.
Hắn hỏi Đường Sâm thế nào mà y lại đẩy qua cho hoàng thượng vậy?
"Đúng là có chút vấn đề nhỏ. Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, không cần phải để ý chuyện này của thuộc hạ đâu."
"Ta giải đáp giúp ngươi chẳng qua cũng là một hình thức nghỉ ngơi thôi. Ngươi không cần suy nghĩ nhiều."
Văn Phương đã nói thế, Cảnh Thần cũng không từ chối nữa.
Hắn ngồi xuống ghế nói ra sự lo lắng của mình:
"Thuộc hạ đã luôn tự nói với lòng mình rằng đã là ảnhp vệ thì việc giết người là chuyện nên làm để bảo vệ cho bệ hạ. Lâu nay cũng cố tự tập cho mình có sát khí nhưng mà …"
"Sát khí vốn là thứ tự nhiên không thể luyện tập. Chi khi ngươi gặp tình cảnh muốn bảo vệ cho người quan trọng của mình thì nó tự nhiên sẽ sinh ra thôi. Ta cho ngươi làm ảnh vệ không phải để ngươi suy nghĩ mấy chuyện này, mà là để bảo vệ ngươi. Cho nên ngươi chỉ cần bảo vệ tốt bản thân mình là được."
"Bệ hạ, như vậy sao được chứ. Thuộc hạ không muốn mình bị đối xử khác biệt so với những ảnh vệ khác. Như vậy thuộc hạ sao dám đứng cùng một chỗ với bọn họ, cũng không dám thân cận với họ. Thân phận ảnh vệ này thuộc hạ cũng không dám làm nữa."
Văn Phương thở dài một hơi.
Người này quả nhiên không thể cư xử như cách thông thường được.
Muốn đối với y tốt một chút đúng là không dễ.
Nhưng như vậy hắn mới càng thích y.
"Thôi vậy. Ngươi muốn làm gì thì tùy ngươi. Còn chuyện sát khí, ta đã nói chỉ có ở trong hiểm cảnh ngươi mới có thể có nó. Còn bây giờ không giết người được thì cứ đánh ngất hoặc điểm huyệt đi là được rồi."
Cảnh Thần hiểu ra vui mừng gật đầu.
Như thế này mới giống phong cách của hắn.
Quả nhiên hắn đã đúng khi nói chuyện này với Văn Phương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!