Tuy qua mấy lớp vải nhưng Cảnh Thần vẫn có thể cảm nhận được cái đó của Thiên Vũ kích cỡ không đùa được đâu.
Cái đó mà đâm vào phía sau của hắn chẳng phải hỏng luôn sao? Mà hắn đang nghĩ cái gì thế này? Xấu hổ chết đươc.
Sao thế? Định trốn? Thiên Vũ thì thầm vào tai Cảnh Thần, cái tay không yên phận, luồn vào trong y phục xoa nắn cơ thể y khiến y nhột, người khẽ run lên.
Tay y vô thức túm lấy vạt áo của Thiên Vũ níu chặt, khẽ kêu lên một tiếng.
Ngay lúc Cảnh Thần không đề phòng, hắn cởi quần y, nắm lấy cái đó của y vuốt lộng
A ưm …Sao huynh …?
"Sao ta biết ngươi không phải là thái giám ấy hả? Ta là đại phu, quen biết nhau lâu như vậy lẽ nào ta còn không biết ngươi có còn hay không chứ hả? Thần Thần ngốc." bàn tay hắn dần tăng tốc độ
"Ưm …Thiên Vũ …buông tay. Ta ra mất …a a ..ư."
"Thần Thần, đừng kìm lại. Cứ ra đi. Ta giúp ngươi."
Bàn tay tăng tốc dữ dội hơn.
Cảnh Thần kêu lên một tiếng rồi bắn vào tay Thiên Vũ.
Hắn lấy một cái khăn lau tay, nở nụ cười nhìn người đang ôm mặt nằm dưới thân.
Đáng yêu thật đấy.
"Thế nào? Có thoải mái không?"
Đồ lưu manh.
"Ha ha. Hôm nay dừng ở đây thôi." Thiên Vũ hôn nhẹ lên trán Cảnh Thần, nói:
"Ta biết ngươi chưa sẵn sàng nên ta sẽ không ép ngươi. Nhưng lần gặp sau ta sẽ ăn ngươi thật đấy. Cho nên ngươi vẫn là chuẩn bị tinh thần trước đi."
Cảnh Thần ngạc nhiên, bỏ tay xuống nhìn Thiên Vũ:
"Huynh vẫn quyết định đi sao?"
"Ừm. Một người bạn của ta bị trúng độc, chưa có cách giải. Ta đã đáp ứng hắn đến giúp hắn giải độc. Sau khi xong việc ta sẽ quay lại kinh thành tìm ngươi." hắn lấy một cái khăn khác giúp Cảnh Thần lau sạch chỗ kia rồi mỉm cười nói tiếp:
"Ngươi ở lại phải bảo hộ bản thân thật tốt đấy. Đừng mạo hiểm như lần trước nữa."
Cảnh Thần gật đầu, mi mắt sụp xuống buồn bã thấy rõ.
Vậy là Thiên Vũ vẫn phải đi.
Vừa mới bày tỏ tình cảm với nhau lại phải chia xa rồi.
Thiên Vũ nhìn rõ tâm tư của y, dang tay kéo y vào một cái ôm thật chặt.
"Ta sẽ thường xuyên viết thư cho ngươi. Nhất định phải chờ ta trở về đó."
Ừm. chân Cảnh Thần chạm phải chỗ nào đó của người kia vẫn đang căng cứng.
Hắn ngượng ngùng ngẩng đầu nói:
"Cái kia ... để ta giúp huynh."
Thiên Vũ hơi ngẩn người rồi mỉm cười lắc đầu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!