Cảnh Thần trở về Cung, trên đường đi quan sát xung quanh, cố gắng ghi nhớ tuyến đường để sau này không bị lạc.
Vừa nãy trước mặt hoàng đế hắn hơi kích động nên nói năng không giữ chừng mực, may mà giữ lại kịp.
Thấy hoàng thượng không trách phạt, hắn thuận thế hướng sự nghi ngờ của người đến các vị phi tần.
Cho dù không thực sự tin vào những lời hắn nói nhưng với tính muội muội khống của hắn thể nào cũng cho người giám sát chặt chẽ hơn hành động của mấy vị phi tần kia.
Bọn họ cũng sẽ không dám tùy tiện gây chuyện với công chúa nữa.
Mấy ngày sau đó, Cảnh Thần ở trong Cung sẽ làm việc rất chăm chỉ, cũng rất nghe lời, luôn vui vẻ, cố gắng hoà đồng với mọi người.
Dần dần những người trong Cung Minh Nguyệt cũng bớt ác cảm với hắn, không còn đề phòng với hắn quá nhiều nữa.
Hiểu Nguyệt khá là thích hắn, vì hắn hay bày ra nhiều trò chơi thú vị cho nàng, thậm chí còn chỉ cách cho nàng tránh tai mắt của hoàng huynh để tự do ở bên Chính Phong.
Thanh Ca rất không hài lòng khi thấy công chúa thường xuyên cùng tên thái giám mới tới thì thầm to nhỏ một cách bí mật.
Thanh Ca đã từng khuyên nàng:
"Điện hạ, người không nên tin tưởng hắn quá như vậy. Cho đến giờ vẫn chưa có gì chắc chắn rằng hắn không phải tay sai của Lệ phi đưa đến đây để tìm cách hại người. Người nên giữ khoảng cách với hắn, đừng thân thiết quá."
Nhưng Hiểu Nguyệt chỉ cười cười, đáp:
"Không sao đâu. Ta tin Tiểu Cảnh là người tốt. Hắn sẽ không hại ta."
Thanh Ca cảm thấy không khuyên được công chúa, đành chuyển sang cảnh cáo Tiểu Cảnh.
Nhưng đến lúc đối mặt với y, nàng lại không biết phải nói cái gì.
Từ lúc chuyển đến Cung Minh Nguyệt, Tiểu Cảnh chưa từng làm điều gì phật ý nàng, luôn ngoan ngoãn nghe lời nàng, chưa từng chống đối.
Ngay cả Tiểu Thuận Tử ban đầu có ác cảm với y, bây giờ lại trở nên thân thiết, thưòng xuyên kéo y đi khắp nơi.
Rốt cuộc Thanh Ca cũng không thể mở lời, đành tự nhủ sau này chú ý đến y hơn chút là được.
Cuộc sống cứ như vậy yên bình trôi qua khoảng một tuần, trong một lần Cảnh Thần ra khỏi Cung đi làm việc thì bị thị nữ thân cận của Lệ phi bí mật kéo đi đến chỗ vắng người.
"Tại sao lâu như vậy rồi vẫn không thấy ngươi báo tin về?"
"Bích Ngọc tỷ, ta vừa chuyển đến đã bị toàn bộ đám người ở đó canh chừng, đề phòng mọi lúc mọi nơi. Ngay hôm đó còn bị hoàng thượng cho gọi ta đến đe doạ một trận. Đại tỷ bảo ta nào dám truyền tin."
Bích Ngọc ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy cũng có lý.
Hoàng thượng trước giờ đều rất cưng chiều công chúa, vì công chúa bất chấp rất nhiều thứ.
Trước kia, Lệ phi vì nghĩ cho đại sự quốc gia nên khuyên hoàng thượng gả công sang nước liên bang để tạo liên minh.
Hoàng thượng đùng đùng nổi giận, bắt cấm túc Lệ phi một năm, từ đó về sau không bao giờ sủng hạnh nữa dù nàng là mẹ của đứa con duy nhất lúc này của người.
Không chỉ Lệ phi, bất kì ai có ý nghĩ không tốt về công chúa, hoàng thượng sẽ trừng phạt kẻ đó.
Cho đến giờ ở hậu cung cũng đã chẳng còn người nào được lòng hoàng thượng nữa.
Lệ phi dĩ nhiên căm ghét công chúa, rất muốn giế. t chết ả ta, nhưng chỉ có thể làm trong bí mật.
Trong hậu cung chỉ có duy nhất hai vị phi được sắc phong là Trân phi và Lệ phi.
Trân phi không thông minh lắm, lại nóng nảy nên dễ bị lợi dụng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!