Ninh Cảnh Thần là một chàng trai hiện đại vô cùng bình thường.
Năm nay 24 tuổi, đang học thạc sĩ chuyên ngành văn hoá xã hội tại một trường đại học nổi tiếng của tỉnh.
Hắn mất cha mẹ từ nhỏ, sống cùng bà ngoại không bao lâu rồi bà cũng mất.
Một mình hắn lăn lộn trong xã hội kiếm việc làm nuôi sống bản thân và tiếp tục học lên cao.
Một thanh niên còn trẻ mà phải trải đời nhiều năm như hắn vốn chẳng phải của hiếm lạ gì.
Nhưng sau khi xảy ra chuyện lần đó hắn vẫn không hiểu tại sao ông trời lại chọn hắn.
Hắn hơn hai mươi nhưng chưa từng có bạn gái.
Tuy hắn không được cao lắm nhưng gương mặt dễ nhìn, còn được nhận xét là ăn ảnh.
Cũng có một vài cô gái theo đuổi hắn nhưng hắn không ưng.
Bạn bè khuyên hắn rảnh rỗi kiếm mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình về đọc lấy kinh nghiệm.
Thế là hắn đi mượn một cuốn tiểu thuyết ở thư viện đem về đọc.
Đọc trong vòng ba đêm đã hết.
Ngày hôm nay hắn đem sách đến thư viện trả, đồng thời muốn mượn thêm cuốn khác.
Ở thư viện rất yên tĩnh lại mát mẻ, hắn nhiều đêm thức đọc tiểu thuyết gặp phải môi trường như thế càng dễ gây buồn ngủ.
Hắn cứ thế nằm gục xuống bàn ngủ ngon lành.
-------
"Tiểu Cảnh! Này, Tiểu Cảnh! Cảnh Thần nghe có tiếng gọi lạ lẫm vang lên bên cạnh. Gọi ai vậy? Là ai đang nói mà ồn thế? Hắn lờ mờ mở mắt." Tiểu Cảnh, tỉnh lại! Đừng ngủ nữa!
Cảnh Thần nhìn thấy trước mặt mình là một thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi, da trắng nõn, mặc một chiếc áo dài màu xanh thẫm che kín cổ, trên đầu đội một chiếc mũ cao cùng màu, nhìn như trang phục của mấy thái giám trong phim cổ trang.
Không chỉ vậy cảnh vật xung quanh hắn nhìn không khác gì cảnh trong cung điện nguy nga tráng lệ dành cho vua chúa mà hắn hay thấy trên ti vi.
Cảnh Thần mờ mịt.
Hắn nhớ mình ngủ quên trong thư viện, sao tỉnh dậy lại lọt vào phim trường nào đó rồi? Những diễn viên khác đâu? Máy quay đâu? Đạo diễn đâu?
"Tiểu Cảnh, ngươi không sao đấy chứ? Sao trông mặt ngơ ngác thế kia?"
Cảnh Thần cúi nhìn bộ đồ hắn đang mặc, trông y chang bộ đồ của tên đang đứng trước mặt hắn kia.
Cảnh Thần hoang mang.
Hắn quay đầu nhìn xung quanh xác nhận một lần nữa.
Hắn xuyên không rồi sao? Giống như trong mấy bộ phim truyền hình về đề tài xuyên không ấy? Mà sao lại xuyên vào một tên thái giám chứ? Cảnh Thần giật mình chạm tay vào hạ bộ.
May quá.
Vẫn còn nguyên.
"Này, Tiểu Cảnh, ta thấy ngươi lạ lắm nhé. Ngươi bị sao đấy hả?"
Cảnh Thần đứng dậy cười khì khì:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!