Chương 7: (Vô Đề)

Hả?

Không đúng!

Tịch thu nhà ta?

Ta lập tức ngẩng đầu lên, nhìn hắn ta với vẻ van nài: "Bệ hạ! Không, tỷ phu! Sao có thể tịch thu nhà ta chứ? Thánh chỉ miễn tội của ta còn nóng hổi đây này! Ngài không thể nói mà không giữ lời như vậy được!"

Sùng Trinh vỗ vai ta, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ gian xảo, như trút được cơn giận: "Trẫm chỉ nói không chém đầu, chứ có nói không tịch thu nhà đâu. Người một nhà không nói hai lời, tiền của ngươi, chẳng phải cũng là tiền của trẫm sao! Cứ coi như trẫm mượn của ngươi, đợi sau này... trẫm sẽ hậu tạ."

Câu này nghe không giống như Sùng Trinh nói ra được, sao lại giống giọng điệu của ta thế nhỉ.

Ta khóc lóc thảm thiết cố gắng vãn hồi, nói phụ thân ta nghèo đến mức ngày nào cũng ăn bánh bột ngô, trong nhà lấy đâu ra tiền chứ!

[Trong Kinh thành này, nhà nào nhà nấy đều giàu có hơn, bị Lý Tự Thành vơ vét được những bảy mươi triệu lượng bạc, có bản lĩnh thì đi tịch thu nhà bọn họ đi!

Haiz, không được không được, bây giờ tịch thu nhà bọn họ thì sợ là bá quan sẽ lập tức phản bội! Muốn tịch thu cũng phải đợi sắp chạy rồi mới tịch thu!]

Mắt Sùng Trinh lúc sáng lúc tối, suy nghĩ một hồi, cuối cùng ánh mắt vẫn dừng lại trên người ta: "Nếu nhà ngươi không có tiền, thì ngươi lấy đâu ra tiền mua khăn tay thêu xuân cung người Oa trăm lượng một cái? "

Ta trừng lớn mắt.

[Đậu má, người cùng chí hướng? Tỷ phu, hóa ra ngươi cũng là người không đứng đắn!]

Sùng Trinh nghiến răng nghiến lợi: "Nhà này của ngươi, trẫm tịch thu rồi!"

Cho dù ta có chối bay chối biến thế nào thì nhà ta vẫn bị tịch thu.

Sùng Trinh không tin tưởng người ngoài nên đã đích thân đến.

Cũng không thấy ngại mất mặt mũi.

Hứ!

Từng rương vàng bạc châu báu được khuân ra khiến lòng ta đau như cắt.

Còn lão phụ thân keo kiệt của ta, Chu Khuê thì đã ngã ngồi bệt ra đất, nước mắt nước mũi tèm lem, không ngừng mắng: "Trời ơi là trời! Nữ tế cướp tiền của lão trượng! ... Là tên nào bị sét đánh mà nói nhà ta có tiền hả?"

Vừa dứt lời, trên trời lập tức nổ một tiếng sét giữa trời quang, nhìn phương hướng thì có vẻ như muốn đánh vào ta.

Ta đã làm gì nên tội chứ!

Ta cũng ngã ngồi ra đất, lăn đến bên cạnh phụ thân ta, ôm lấy chân ông ây mà khóc lóc theo: "Đúng vậy, là tên khốn nào nói với Hoàng thượng là nhà chúng ta có tiền hả? Sau này con làm sao ăn chơi trác táng được nữa! Hu hu hu!"

"Trác táng cái con khỉ! Sau này ngươi cùng lão tử gặm bánh bột ngô! Còn dám đến mấy chỗ trăng hoa nữa, ta sẽ đánh gãy ba cái chân của ngươi!" Cha ta gầm lên, còn dùng nắm đấm đấm vào ngực ta.

Là tỷ phu, Sùng Trinh cũng không can ngăn, chỉ nhìn những rương vàng bạc kia mà cười toe toét đến không còn nhìn thấy mắt.

"Đa tạ nhạc phụ đại nhân đã rộng lượng giúp đỡ!"

Sùng Trinh chở đầy vàng bạc, cười tủm tỉm hồi cung.

Trong nhà trống trơn, như bị châu chấu càn quét.

Cha ta khóc càng dữ dội hơn.

Ta bị đánh càng thảm hơn.

[Sùng Trinh! Ngươi, tên mặt dày mày dạn, học hư rồi!]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!