Chương 6: (Vô Đề)

Về việc bắt sống và thả lỏng quân nổi loạn, rồi lại tha thứ và nuông chiều chúng đã khiến Đại Minh tiêu hao hết nội lực.

Càng nghe, sắc mặt Sùng Trinh càng trở nên u ám, lông mày càng nhíu chặt: "Bách tính thiên hạ đều muốn phản trẫm, trẫm làm Hoàng Đế đúng là thất bại!"

Ta lắc đầu, nói rằng tuy ngài có lỗi, nhưng cũng không phải hoàn toàn là lỗi của ngài.

Thiên tai liên miên không phải lỗi của ngài, đất đai bị cường hào chiếm giữ cũng không phải chỉ mình ngài gánh vác.

Bách tính đói khổ sẽ nổi dậy, lịch sử các triều đại từ xưa đến nay đều như vậy.

"Nếu không phải trẫm là hôn quân thất đức, thì sao trời cao lại liên tục giáng xuống tai họa?" Sùng Trinh chán nản nói.

"Đừng đừng đừng, chúng ta không đến mức đó."

Ta vội vàng tiêm cho hắn ta một mũi thuốc bổ, phổ cập cho hắn ta biết "Thời kỳ tiểu băng hà" là gì, sợ rằng sẽ khiến hắn ta suy sụp mà tự tử sớm.

Lại nói rằng thời kỳ tiểu băng hà sắp kết thúc rồi, chúng ta cố gắng vượt qua là được.

Đợi thiên hạ thái bình, chúng ta đánh bọn cường hào, trị bọn tông thất, chia ruộng đất, mở cửa biển, trấn áp bè phái, rồi phổ biến khoai lang, khoai tây. Mười tám năm sau, ngài lại là một hảo hán, à nhầm, là một minh quân!

Cuối cùng ta an ủi rằng, Đại Minh vốn dĩ đã có vấn đề từ gốc rễ, chỉ là các vị vua đời trước cứ đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, đến đời ngài thì cái nồi đó mới nổ tung thôi — nói chung là hơi xui xẻo một chút.

Nghe ta an ủi, Sùng Trinh cũng không vui vẻ hơn là bao, nhìn như sắp lên cơn đau tim đến nơi.

Ta vội vàng chuyển chủ đề, nói chúng ta vẫn nên bàn về cách vượt qua khó khăn trước mắt thì hơn.

05

Ta cầm lấy lá cờ nhỏ màu đỏ, c*m v** một chỗ trên sa bàn: "Kế sách hiện giờ, muốn sống sót chỉ có thể dời đô đến Nam Kinh!"

"Dời về Ứng Thiên?" Sùng Trinh trừng mắt, sau đó lặng lẽ di chuyển lá cờ nhỏ xuống dưới một chút: "Ứng Thiên ở đây này."

Khụ, cái đó không quan trọng.

Ta lau mồ hôi trên trán (dù chẳng có giọt nào), nói rằng bây giờ Đại Minh không còn binh lính nào có thể sử dụng được nữa, Lý Tự Thành sẽ sớm đánh vào phía bắc Kinh thành, không dời đô chính là chết! Chỉ có dời về phía nam để bảo toàn tính mạng, sau này mới có cơ hội phản công trở lại.

"Nhưng bá quan sẽ không đồng ý." Sùng Trinh nhìn chằm chằm vào lá cờ nhỏ màu đỏ, có vẻ do dự.

Ta gật đầu, rồi lại lắc đầu.

"Bá quan quả thực sẽ không đồng ý, nhưng chuyện liên quan đến sống chết, tại sao bệ hạ cứ phải đợi họ đồng ý?"

[Cũng không phải lần đầu tiên không nghe lời can gián của bá quan, lần này tại sao lại phải nghe?

Bá quan không đi, là vì cho dù Lý Tự Thành có được thiên hạ, cũng cần họ giúp đỡ trị vì đất nước, vẫn có thể được hưởng vinh hoa phú quý.

Nhưng ngươi không đi, thì chỉ có chết.]

"Thôi được! Vậy thì dời đô!" Sùng Trinh thở dài một tiếng rồi đột nhiên đổi ý.

Trên khuôn mặt nghiêm nghị đã tràn đầy sự kiên định.

[Con lừa cứng đầu này vậy mà lại nghe lời người khác?]

Ta hơi ngạc nhiên sau đó thử thăm dò nói, rời khỏi Bắc Kinh không phải chuyện dễ dàng.

Sùng Trinh siết chặt nắm đấm một cách khó hiểu, bực bội nói: "Có gì mà không dễ? Trẫm là thiên tử, trẫm ở đâu, nơi đó chính là Hoàng Đô."

Ta cười khẩy, bẻ ngón tay tính cho hắn ta nghe, nếu muốn lách qua bá quan và cưỡng chế dời đô, nghĩa là chỉ có thể dựa vào chính mình— chuyển nhà còn cần tiền chuyển nhà, trong quốc khố có tiền không? Trong nội nô còn tiền không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!