Chương 3: (Vô Đề)

Hai từ cuối cùng được thốt ra chẳng còn chút sức lực nào.

[Tỷ phu à, trong lòng ngươi cũng chẳng chắc chắn lắm phải không.]

Sùng Trinh nhắm mắt lại, u uất nói: "Tất cả lui ra đi!"

Ta quyết định về nhà thu dọn đồ đạc.

Phải chạy thôi!

Không chạy thì chờ chết à!

Không có gì bất ngờ xảy ra, thì lại có chuyện bất ngờ xảy ra.

Ta hoàn toàn không thể chạy trốn được nữa.

Từng nhóm quân báo như tuyết bay về Kinh thành, không biết vì sao, mỗi lần tỷ phu hời của ta đều triệu ta vào cung để nghe, nghe xong tin tức lại cau mày nhìn ta.

Trong quân báo đều không phải tin tốt lành gì, có lẽ hắn ta chỉ muốn tìm một người không liên quan đến cuộc đấu tranh trong triều đình để bầu bạn.

Hắn ta cũng không nói chuyện nhiều với ta, chỉ thỉnh thoảng hỏi ý kiến của ta.

Vì muốn bảo toàn cái đầu, ta chỉ có thể cười trừ làm bộ như cái gì cũng không biết.

Nhưng ta thường không nhịn được mà âm thầm thở dài, oán thán trong lòng.

Rõ ràng biết Tôn Đốc sư sẽ chết, nhưng ta lại không có bản lĩnh cứu ông ấy nên trong lòng luôn cảm thấy áy náy.

Phụ thân ta thì lại mừng rỡ khôn xiết, cũng không mắng ta là đứa phá gia chi tử nữa, cách gọi ta cũng đổi thành "Kỳ lân ngô nhi".

Hoàng Hậu tỷ tỷ nhìn ta cũng có vẻ được an ủi hơn nhiều, thường cảm thán nói rằng đệ đệ là ta đây đã trưởng thành rồi, có bản lĩnh rồi, giỏi hơn cả phụ thân chúng ta.

Ngay cả mấy đứa cháu cũng gần gũi và quý mến ta nhiều hơn.

Nhân chi sơ tính bản thiện, như vậy, ta lại không nỡ nhìn họ chết.

Tháng Mười sắp trôi qua, quân báo cuối cùng cũng truyền đến.

Đồng Quan thất thủ!

Tôn Truyện Đình tử trận, thi thể không còn!

Ta nhìn về phía Đồng Quan, thầm nhủ trong lòng:

[Tôn Truyện Đình chết, Đại Minh diệt vong!

Tỷ phu tốt của ta ơi, tháng Ba năm sau, sợi dây thừng trên núi Môi kia, cuối cùng ngươi vẫn không thoát khỏi!]

Sùng Trinh nhìn ta với ánh mắt phức tạp.

Hắn ta ngây người nhìn ta một lúc, rồi đột nhiên nói: "Tôn Truyện Đình, thật sự đã chết rồi sao? ... Liệu có phải ông ta đã đầu hàng giặc?"

Nghe xem đây có phải là lời người nói không?

Trong lòng ta bỗng nhiên dâng lên một ngọn lửa, không nhịn được nữa, đập bàn đứng dậy!

"Tôn Truyện Đình là người như thế nào, thiên hạ đều biết, đều tin tưởng, tại sao chỉ có mình ngài không biết, không tin!

Chỉ vì cái lòng nghi ngờ nực cười đó, ngài giam lỏng một trung thần suốt ba năm, khiến lòng ông ấy nguội lạnh, khiến cả thiên hạ thất vọng! Nếu Tôn Đốc sư muốn đầu hàng, lẽ ra ông ấy đã làm vậy từ lúc ngài ép ông ấy xuất chinh rồi, hà tất phải đợi đến ngày hôm nay!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!