Để thể hiện sự yếu ớt của Đại Minh, tuyến phòng thủ ở Giang Hoài cố tình bố trí lỏng lẻo, binh lính canh phòng bề ngoài cũng ăn mặc rách rưới.
Gặp phải đội kỵ binh nhỏ của Mãn Thanh đóng quân ở Giang Hoài thỉnh thoảng đến thăm dò, thì lập tức chạy tán loạn.
Thám tử của Mãn Thanh chưa chắc không biết chuyện Đại Minh đang luyện binh, nhưng bọn chúng đã quen với việc trăm trận trăm thắng, quen với việc Đại Minh vừa chạm vào đã tan vỡ, nên đối với biểu hiện của binh lính đóng quân ở Giang Hoài chỉ cảm thấy là lẽ đương nhiên — Dù sao thì Đại Minh của chúng ta, vạn người cũng không địch nổi!
Còn về phía Trương Hiến Trung, có Tần Lương Ngọc và Tả Lương Ngọc phòng thủ, có thể giữ yên ổn một thời gian.
Lão tiểu tử Tả Lương Ngọc này tư tâm quá nặng, ta không tin tưởng ông ta.
Nhưng ông ta cũng không còn sống được mấy năm nữa.
Đợi đến khi ông ta chết, binh quyền có thể dễ dàng thu hồi.
Tần Lương Ngọc, mới là lý do khiến ta yên tâm.
Lần lượt, ta phái người đưa cho bà ấy không ít quân bị lương thảo.
Lại xin Sùng Trinh ban thánh chỉ, sắc phong bà ấy làm Trung Trinh hầu — Không phải truy phong, mà là phong thật!
Là nữ nhi được phong hầu, trong lịch sử Đại Minh, Tần Lương Ngọc là người đầu tiên.
Đây là thứ bà ấy xứng đáng được nhận.
Nữ trung hào kiệt như vậy, nên được ban tặng vinh dự cao nhất!
Ta gửi cho bà ấy một bức thư với danh nghĩa cá nhân.
Trong thư, ta vỗ ngực cam đoan —
Những chuyện khác tạm thời không giúp được gì, nhưng tiền bạc lương thực cứ yên tâm! Thiếu thứ gì cứ việc nói với ta!
Đại Minh tuyệt đối sẽ không để cho tướng sĩ của chúng ta phải chịu đói mà ra trận nữa!
Mọi việc phòng thủ quân sự, cứ việc toàn quyền quyết định, mọi chuyện có ta lo liệu!
Chỉ mong, Tần hầu giữ gìn sức khỏe, kiên trì thêm hai năm nữa vì Đại Minh.
Đại Minh, trước tiên phải giải quyết mối họa lớn nhất — Giặc Mãn!
Không lâu sau, ta nhận được thư hồi âm.
Trong thư chỉ có một câu:
[Lương Ngọc sống một ngày một đêm, cũng sẽ không để mất một tấc đất nào!]
"Tần Lương Ngọc quả là bậc nữ trung hào kiệt! Bao nhiêu nam nhi cũng không bằng bà ấy!"
Ta vỗ mạnh vào đùi, cười đến ch** n**c mắt.
Sau đó, ta cất bức thư đi, sửa soạn y phục vào cung.
"Tiểu tử ngươi sao lại chịu rời khỏi Cục Quân khí vậy?" Nhìn thấy ta, Sùng Trinh khá bất ngờ.
"Hoàng Hậu cứ nhắc mãi, nói rằng dạo này ngươi không đến chỗ nàng ấy ăn chực nữa."
Không giống như mọi khi phản bác lại, ta trịnh trọng hành lễ: "Bệ hạ! Vừa rồi, mật thám Cẩm Y Vệ ba phía gửi tin đến."
Thấy ta như vậy, Sùng Trinh nghiêm mặt lại: "Chẳng lẽ là..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!