Chương 20: (Vô Đề)

Chưa kịp để đám thợ thủ công phản ứng, ta lập tức tung ra tuyệt chiêu tiền bạc. —

Thứ nhất, tăng lương, tăng lương cho tất cả thợ thủ công.

Thứ hai, trọng thưởng, một trăm người làm việc tốt nhất, mỗi tháng đều được thưởng, tối thiểu một trăm lượng bạc!

Thứ ba, ai có thể hoàn thành ý tưởng mà ta đề ra sẽ được trao giải thưởng đóng góp kỹ thuật xuất sắc, trực tiếp thăng quan!

Đám thợ thủ công, phát điên rồi.

Ta không bắt họ làm việc theo chế độ 996, họ còn sốt ruột với ta, không chỉ tự giác làm việc theo chế độ 007 (*), mà đến ăn cơm cũng thấy lãng phí thời gian.

(*) Chế độ 007: làm việc 0 giờ đến 0 giờ ngày hôm sau, 7 ngày trong tuần không nghỉ

Xuân qua thu tới, mùa đông sắp đến, thời gian trôi qua nhanh chóng.

Nửa giang sơn Đại Minh dần dần đi vào quỹ đạo.

Khi cả triều đình văn võ hợp thành một lòng.

Chính lệnh được thông suốt.

Rất nhiều chuyện, cũng không còn là vấn đề nữa.

Tất nhiên, trong triều đình cũng không phải là không có kẻ muốn gây rối, đặc biệt là nhóm nhỏ tên là Đông Lâm đó.

Nhưng đội ngũ Cẩm Y Vệ mà ta không ngừng mở rộng chiêu mộ không phải dạng vừa đâu.

Biệt danh "Quốc cữu tịch thu nhà" của ta cũng không phải gọi suông.

Thủ lĩnh Đông Lâm là Tiền Khiêm Ích muốn khôi phục chức quan, có ta cố tình xúi giục, Sùng Trinh không để ý đến hắn ta.

Có lẽ cảm thấy con đường làm quan ở Đại Minh đã hết hy vọng, lão đầu tử này lại lén lút cấu kết với thám tử của triều đình nhà Thanh — Tiếc là, thám tử vừa mới bước vào cửa sau Tiền phủ, thì Cẩm Y Vệ đã xông vào theo, bắt quả tang tại trận!

Theo dây bắt ruồi, lại moi ra được không ít kẻ phản bội.

Là thanh niên năm tốt của thế kỷ mới, ta không nhìn được máu.

Chỉ cho in ra mười vạn bản tố cáo chuyện sâu mọt Đông Lâm cấu kết với giặc Mãn, truyền khắp thiên hạ mà thôi — Đương nhiên không thể thiếu những tiên sinh kể chuyện.

Tiền Khiêm Ích, bị ta sai người ném vào hầm băng.

Ta phải để hắn ta cảm nhận sâu sắc thế nào là cái lạnh tê tái, thế nào là cái lạnh tê tái đến thấu tâm can!

Sử Khả Pháp từng đến nhà, cầu xin ta nương tay.

Không phải là vì tên Tiền Khiêm Ích gió chiều nào theo chiều đó kia.

Ông ấy nói: "Sâu mọt hại nước thì cứ bắt, nhưng khi truyền khắp thiên hạ, có thể đừng nhắc đến cái tên Đông Lâm được không?"

Ta kính ông ấy một ly rượu, nói: "Sử Các bộ, ta kính trọng ông yêu thương bách tính như con cháu, trung thành với Đại Minh hơn cả tính mạng.

Nhưng Đông Lâm này, ta nhất định phải diệt trừ."

"Vì sao?"

"Có Đông Lâm, không phải là phúc của triều đình!"

Nhìn thẳng vào ánh mắt bức người của ông ấy, ta không hề né tránh, dứt khoát nói: "Ngưu Lý nhà Đường, Tân Cựu nhà Tống, Đông Lâm hoạn quan nhà Minh — Những phe phái này tranh đấu lẫn nhau, tranh đấu đến cuối cùng quên mất mục đích ban đầu, có lợi ích gì cho đất nước chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!