Chương 19: (Vô Đề)

Còn về Lý Thành Đống.

Trước đó, hắn ta đã đến phủ đệ của ta để cầu xin cho Cao Kiệt, nói rằng nếu ta có thể cứu mạng huynh đệ của mình, thì sau này hắn ta sẽ nghe theo mọi điều ta sai bảo.

Bây giờ Cao Kiệt còn sống, coi như hắn ta nợ ta một ân tình.

Mấy hôm trước hắn ta được thăng quan, cũng là do ta tiến cử, lại nợ thêm một ân tình nữa.

Nghĩa tử của hắn ta là Lý Nguyên Dận, văn võ song toàn, là một nhân tài của Cẩm Y Vệ, đã được ta thu nhận và đề bạt làm Bách hộ, tiền đồ tương lai vô lượng, đây là ân tình thứ ba.

Trước mặt ta, cả đời này, Lý Thành Đống cũng không thể ngẩng đầu lên được nữa.

Ngũ quân tất nhiên không thể toàn là người của Tứ trấn.

Những trung thần mà ta nhớ đã chiến đấu đến chết vì Đại Minh, đều được chiêu mộ hết.

Trương Hoàng Ngôn, Diêm Ứng Nguyên, Trương Danh Chấn, Triệu Ấn Tuyển, Hồ Nhất Thanh, Trương Gia Ngọc...

Trong số những người này, có văn nhân từ bỏ bút nghiên cầm đao, có võ tướng dũng mãnh vô song, dưới sự tiến cử của ta, Sùng Trinh không tiếc đề bạt, tin tưởng và trọng dụng.

Ngũ quân mới này, xem ra sắp được thắt chặt thành một khối, quân dung chỉnh tề hùng mạnh, mỗi ngày một khác.

Sùng Trinh nhìn thấy vậy thì phấn khích vô cùng, hận không thể lập tức đánh trở lại phương Bắc.

Ta không nhịn được mà hắt cho hắn ta một gáo nước lạnh, nói thẳng rằng chỉ bằng những người này, thì còn lâu mới đánh bại được triều đình nhà Thanh!

[Mười vạn tinh binh của Mãn Thanh đều ra trận, lại còn có Hồng y đại bác hỗ trợ, chúng ta lấy gì để đấu lại, lấy mấy thứ đồng nát sắt vụn trong kho vũ khí à?

Biên quân đầu hàng Đại Minh có đến mấy chục vạn người, không ngờ tới đúng không, những người này sau khi đầu hàng Mãn Thanh thì bỗng nhiên lại biết đánh trận! Ngươi đoán xem là vì sao?

Bởi vì Đại Minh trăm năm qua, luôn bạc đãi quan binh võ tướng!

Vẫn là câu nói đó, không cho ngựa ăn cỏ, thì đừng trách ngựa không ra sức!]

Sùng Trinh nghe ta nói thì sững người, im lặng hồi lâu.

Ta tưởng hắn ta sắp nổi giận.

Nhưng hắn ta lại thở dài: "Dạo này, trẫm đúng là có hơi..."

"Hơi quá đà rồi!" Ta tiếp lời, không hề khách khí.

Không hắt cho hắn ta một gáo nước lạnh, hắn ta sẽ dám kéo chân Đại Minh.

"Cách hình dung của ngươi cũng đúng, trẫm... đúng là hơi quá đà rồi." Sùng Trinh gật đầu: "Đại Minh bây giờ... không chịu nổi thất bại nữa."

Nếu thua nữa, lòng người sẽ không thể nào lấy lại được.

Ta cảm thấy khá an ủi.

Tên này nóng vội hấp tấp nhưng chịu nghe lời khuyên là tốt rồi.

"Xem ra, chuyện Đồng Quan cuối năm nay, là không kịp rồi." Sùng Trinh buồn bã nói.

Ta đáp: "Cũng chưa chắc, phải xem bệ hạ có nỡ hay không."

"Ngươi cứ nói, trẫm không có gì là không đồng ý!" Sùng Trinh không hề do dự.

Vậy thì ta không khách khí nữa!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!