Sau khi buông bỏ gánh nặng minh quân, hắn ta như bừng tỉnh, hoàn toàn phớt lờ những tấu chương đòi giết gian thần là ta của quần thần.
Muốn quỳ thì cứ quỳ, muốn bãi triều thì cứ bãi triều.
Muốn mắng trẫm là hôn quân, cứ việc mắng.
Nhìn thấy bản kê khai tài sản tịch thu được mà ta gửi đến mỗi ngày, ban đầu hắn ta nổi trận lôi đình — Tốt lắm, trước đây trẫm kêu gọi bá quan quyên góp quân lương, tên nào tên nấy đều khóc than nghèo khổ, cuối cùng có một tên thái giám quyên góp nhiều nhất, mới gom góp được hai mươi vạn lượng.
Bây giờ tùy tiện tịch thu một nhà, chỉ riêng vàng bạc đã lên đến hơn bảy mươi triệu lượng! Châu báu càng nhiều không kể xiết!
Sau cơn thịnh nộ, là niềm vui lớn.
Có số tiền này, chỉ cần hắn ta sử dụng hợp lý thì Đại Minh vẫn còn hy vọng!
Theo lời khuyên của ta, Sùng Trinh cho in ra hàng vạn bản sao kê tội chứng của những quan viên bị tịch thu tài sản rồi phát miễn phí cho từng nhà.
Ta còn tìm không ít tiên sinh kể chuyện, ở khắp các tửu lâu lớn nhỏ trong thành, tuyên truyền những "việc làm hiển hách" của bọn họ bất kể ngày đêm.
Chơi trò dư luận à, ông nội đây từng chơi A Hồ, A Vi, A B, A Đẩu (*) rồi, các ngươi từng chơi chưa.
(*) A Hồ, A Vi, A B, A Đẩu: ám chỉ các nền tảng mạng xã hội lớn của Trung Quốc hiện đại là Zhihu, Weibo, Bilibili, Douyin.
Sau này ta sẽ tìm người viết một trăm tám mươi quyển truyện, cố gắng góp thành danh tác thứ năm, truyền bá khắp thiên hạ.
Lại làm một cuốn "Liệt truyện tham quan", rồi cho vào sử sách Đại Minh.
Chẳng sao, mấy trăm năm nữa, chúng ta cùng lọt vào danh sách gian thần thôi.
Sau khi nhanh chóng hoàn thành danh sách tịch thu tài sản, ta vào cung tìm Sùng Trinh, nói rằng mọi thứ đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể dời đô rồi.
Giờ mà không đi thì sẽ không đi được nữa.
"Chờ thêm chút nữa?" Sùng Trinh lại có vẻ do dự.
Hắn ta vẫn còn ôm một tia hy vọng vào Đường Thông.
Trong lòng ta bỗng dâng lên một nỗi bực bội khó tả, lắc đầu nói không được, dù Đường Thông có chống đỡ được hay không thì cũng phải đi.
Nếu ông ta chống đỡ được, chúng ta hoàn toàn có thể quay trở lại, cùng lắm chỉ mất chút mặt mũi.
Nhưng, nếu ông ta không chống đỡ được, chúng ta sẽ khó mà chạy trốn được nữa.
[Mà bây giờ thế cục thiên hạ đã thuộc về Lý Tự Thành.
Dòng chảy lịch sử, sao có thể dễ dàng thay đổi?]
"Thôi vậy! Đi thôi!" Sùng Trinh nhìn quanh đại điện, thở dài một tiếng, rồi thay đổi quyết định.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi bàn bạc với Sùng Trinh, quyết định chuyện dời đô, hay nói đúng hơn là chạy trốn sẽ vào ba ngày sau.
Chuyện không bất ngờ chính là luôn có chuyện bất ngờ xảy ra.
09
Đêm đó khi trở về phủ Bá tước, một tiếng đập cửa dồn dập đã đánh thức ta khỏi giấc mơ!
Tên Đề kỵ canh đêm hớt hải chạy vào báo, nói Lý Tự Thành đánh đến rồi, đại quân đã tiến sát đến ngoại ô Kinh thành!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!