Không còn bị kiềm chế, Đường Thông cảm động đến rơi nước mắt, chỉ trời thề đất rằng trận này nhất định sẽ đánh lui Lý Tự Thành ra khỏi cửa ải Cư Dung.
Nhìn theo đại quân dần dần đi xa, Sùng Trinh bỗng nhiên nói: "Nếu lần này, có thể ngăn cản được Lý Tự Thành..."
Thì không cần phải dời đô nữa.
Nửa câu sau không nói ra ta cũng hiểu.
"Hy vọng vậy." Trong lòng ta cũng không chắc chắn.
[Dù Đường Thông có phản bội hay không, cũng phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.]
08
Tin tức dời đô vẫn đang ồn ào, Sùng Trinh vẫn không đưa ra câu trả lời chính thức, mặc cho triều đình và dân chúng bàn tán.
Những người có chút tài sản, nghe nói Lý Tự Thành sắp đến, Hoàng Đế dường như cũng muốn dời đô, lập tức lũ lượt chạy trốn về phía Nam.
Người nghèo thì không sợ.
Ai đến cũng không sợ.
Hành động tịch thu tài sản, ngay sau khi ta nắm quyền kiểm soát Cẩm Y Vệ, đã được triển khai rầm rộ.
Hiện tại, tuy đám tân binh này chưa làm tốt công tác tình báo đối ngoại, nhưng đối với những việc lớn nhỏ trong Kinh thành, thì đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
Kẻ nào muốn đầu hàng địch, kẻ nào lo lắng cho đất nước, đều nằm trong lòng bàn tay, trùng khớp với ký ức mơ hồ trong lòng ta.
Chìm đắm trong hưởng lạc, sa đọa trăm năm, nhà cường hào nào trong Kinh thành mà chẳng có chút mờ ám.
Trước đây ta không điều tra là vì không muốn điều tra, sợ gây chấn động triều đình và dân chúng.
Bây giờ triều đình sắp không còn, còn kiêng dè cái gì nữa.
Điều tra! Điều tra thật mạnh tay vào!
Nhát dao đầu tiên khi lên bờ, chính là chém tên lãnh đạo trực tiếp — Lạc Dưỡng Tính!
Sau Lạc Dưỡng Tính thì đến lượt quan lại bá quan, rồi đến các công hầu quý tộc, từ nhỏ đến lớn, từ dễ đến khó, ngay cả đó là thủ phụ Ngụy Tảo Đức. Chỉ cần là kẻ giàu có bất nhân, bóc lột dân chúng, thì một tên cũng không tha.
Ta không giết người, càng không dùng hình phạt tàn khốc, là thanh niên tốt năm sao của thế kỷ mới, ta không nhìn được máu.
Nhưng, chỉ cần để ta nắm được chứng cứ xác thực thì lập tức thi hành chính sách tam quang (*) — vơ vét sạch tài sản, tịch thu hết ruộng đất cửa hàng, niêm phong biệt viện nhà cửa.
(*) Chính sách tam quang: chính sách "giết sạch, đốt sạch, cướp sạch"
Là thanh niên năm tốt của thế kỷ mới, tác phong thực tế phải thấm nhuần vào tận xương tủy, cho dù là tiền bạc giấu trong áo lót hay đế giày, ta cũng phải moi ra.
Trong này, có một phần lợi nhuận là của ta đấy!
Nhìn núi vàng núi bạc được chuyển về phủ Bá tước, phụ thân ta cười toe toét đến nỗi không ngậm được miệng, hận không thể quay ra gọi ta là phụ thân.
Còn về số lượng lớn ruộng đất tịch thu được, Sùng Trinh lại hạ chỉ, chia hết cho những người dân nghèo không di cư về phía Nam — trùng hợp khớp với ý nghĩ trong lòng ta.
Những người dân này không có nhiều tài sản nên Lý Tự Thành sẽ không làm khó bọn họ, Mãn Thanh tạm thời cũng sẽ không làm khó, nhưng sau này chắc chắn sẽ phải chịu khổ một thời gian.
Những ruộng đất này, coi như là sự bồi thường mà Đại Minh không thể bảo vệ được họ, được phát trước vậy.
Hành động tịch thu tài sản, ngày càng dữ dội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!