Tần Tiểu Mãn lại lắc đầu:
"Không vội, bây giờ ta còn mệt, ăn không được nhiều. Với lại trong nhà cũng không có thịt tươi và bột mì. Để hôm nào đi, hôm nào lên huyện, ngươi mua về được không?"
Nói xong, cậu nhìn Đỗ Hành, nở nụ cười ấm áp.
Hắn cũng mỉm cười theo.
Tần Tiểu Mãn thấy Đỗ Hành thật ngốc, nếu mình không cho hắn cơ hội lên huyện thì chắc hắn cũng không biết kiếm cớ gì, còn phải chờ mình gợi ý, người như vậy sao mà sống nổi.
Nhưng may mà hắn xuất thân tốt, là con nhà thương gia, từ nhỏ đã không lo
cơm ăn áo mặc.
Dù bây giờ gia đình sa sút, vẫn còn người cữu cữu giàu có, ngàn dặm xa xôi đến đón hắn về, chắc nửa đời sau của hắn sẽ yên ổn.
Đúng vậy, dù đọc sách hay buôn bán thì hắn cũng không cần lo cơm áo gạo tiền, hay ngày nào trên bàn mới có món mặn.
"Được, lúc đó ta sẽ làm nhân thịt heo thơm ngon cho ngươi." Tần Tiểu Mãn mím môi, im lặng đi vào nhà xí.
Hai ngày sau, Đỗ Hành dậy sớm chuẩn bị đi huyện mua bột mì và thịt tươi, hắn đang thay quần áo trong phòng thì nghe thấy tiếng động từ bếp vọng lại, sau khi sửa soạn xong, ra đến nơi thì thấy Tần Tiểu Mãn đã làm xong bữa sáng.
Mấy ngày nay Đỗ Hành không cho Tần Tiểu Mãn làm gì, chắc là do mới ốm dậy, trời lại lạnh, Tần Tiểu Mãn cũng không nói muốn ra ngoài, hai người đều ở nhà.
"Sao ngươi dậy sớm vậy, còn làm bữa sáng nữa?"
Đỗ Hành nhìn bát canh trứng hấp mà Tần Tiểu Mãn mang ra, bên trên còn rắc thêm thịt băm xào thơm phức.
"Hôm nay ngày gì mà ăn uống thịnh soạn vậy?"
Tần Tiểu Mãn cười:
"Gà mái ấp xong rồi, bắt đầu đẻ trứng lại, ta học được chút tài nấu nướng từ huynh, sáng nay tiện thể thử xem sao."
"Ở nhà rảnh rỗi mấy hôm nay, lát nữa huynh lên huyện, ta cũng lên núi một chuyến. Tuyết rơi mãi, không biết cây cối trên núi bị gãy đổ nhiều không, ta lên xem thử."
Đỗ Hành nghe vậy hơi lo lắng:
"Thời tiết này chỉ mới đỡ hơn chút, lạnh nhất không phải là lúc tuyết rơi, mà là khi tuyết vừa tan. Ngươi mới ốm dậy, sức khỏe vẫn còn yếu, trên núi lạnh hơn trong thôn nhiều, đừng để bị cảm lạnh nữa."
"Ta khỏe mạnh lắm, với lại có kinh nghiệm lần trước rồi, ta biết phải mặc thêm áo ấm." Tần Tiểu Mãn đã trở lại dáng vẻ thường ngày, cười hì hì nói:
"Hơn nữa ta thấy bị ốm cũng không tệ, có huynh chăm sóc ta."
Đỗ Hành nghe vậy cười:
"Nói mê sảng gì đấy, có ai muốn bị ốm để được người khác chăm sóc bao giờ."
Dù không bị bệnh, hắn cũng sẽ tận tình chăm sóc cậu.
Hai người cùng ngồi ăn canh trứng trong bếp, Đỗ Hành còn khen Tần Tiểu Mãn tay nghề tiến bộ, canh trứng nóng hổi không bị già.
"Trưa ta sẽ về, ngươi đừng ở trên núi lâu quá."
Đỗ Hành đeo giỏ tre nhỏ thường dùng để mang đồ lên thành:
"Về sớm ta dạy ngươi gói hoành thánh."
Biết rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!