Chương 9: (Vô Đề)

1

Giả vờ làm người thực vật hơn hai tháng, bọn vô dụng kia vẫn chưa từ bỏ việc nhét người vào bên cạnh tôi.

Lần này còn lấy lý do "xung hỉ", muốn gả vị hôn thê trước kia của tên tạp chủng kia cho tôi.

Để tránh bọn họ nghi ngờ, tôi quyết định thuận nước đẩy thuyền, lợi dụng gián điệp này.

Người phụ nữ này, theo lời Lâm Viễn chỉ là một bình hoa xinh đẹp ngu ngốc, được nhà họ Tô nuôi nấng 20 mấy năm, ít nhiều cũng có chút giá trị với Tô gia.

Ấy vậy mà lại bị cô con gái ruột mới trở về chèn ép suýt nữa đuổi ra khỏi nhà.

Cô ta giống như tôi dự đoán, gả vào ba ngày rồi, mỗi lần vào phòng tôi đều liếc về phía thư phòng.

Biết rõ biệt thự lắp camera khắp nơi, tạm thời cô ta không dám hành động, chỉ hay kéo người hầu bảo vệ tán gẫu, cố moi thông tin.

Đêm thứ tư, cô ta lén đến phòng tôi, khóa trái cửa.

Xem ra rốt cuộc cũng không nhịn nổi muốn ra tay.

Lạ là, sau khi khóa cửa, cô ta không vội vào thư phòng, mà lại bước đến bên giường, sờ mặt tôi, xuýt xoa rằng mũi tôi cao.

Đây là đang diễn trò gì?

Khi tôi còn đang nghi hoặc, cô ta bỗng bóp miệng tôi, rồi ngã nhào lên gối cạnh đầu tôi, phát ra tiếng cười kỳ quái, làm tôi nổi hết da gà.

Cả chiếc giường cũng run rẩy theo động tác của cô ta.

Tôi hé mắt nhìn trộm, thấy cô ta vùi đầu vào gối, mông chổng lên, vừa cười vừa vặn vẹo người.

Không đúng lắm… hồ sơ đâu có ghi cô ta bị bệnh thần kinh.

2

Tiếng cười quái dị kéo dài rất lâu mới dừng.

Cô ta vô duyên vô cớ cởi nút áo ngủ của tôi, sờ ngực tôi xong lại ghé tai cười khúc khích.

Tôi nghe mà nhức đầu, trong lòng chửi thầm thuộc hạ phế vật, hại tôi bị một con điên s* s**ng

Khó khăn lắm mới nhịn đến khi cô ta dừng cười, tưởng cuối cùng cô ta cũng chịu làm việc chính.

Ai ngờ, cô ta lại cởi hết áo tôi, vừa sờ vừa ngửi.

Tôi mắng gần hết thuộc hạ, sau đó mắng tiếp tên tạp chủng Lệ Lam.

Biết hắn vô dụng, nhưng không ngờ lại vô dụng đến mức phái cả một con điên đến lấy dữ liệu.

May mà bệnh của con điên này không kéo dài, chẳng bao lâu đã ra ngoài, đi còn quên khóa cửa.

Nhưng rất nhanh, cô ta lại quay lại, cạy miệng tôi, phun vào bên trong một đống chất lỏng không rõ.

Phản ứng đầu tiên của tôi là nín thở, cố gắng không để thứ đó chảy vào cổ họng.

Xem ra nhiệm vụ của cô ta không phải trộm dữ liệu, mà là lấy mạng tôi.

Nếu vậy, thì đêm nay chính là ngày tận của cô ta.

Tôi vừa định mở mắt khống chế cô ta, thì môi bỗng bị bao phủ bởi một thứ ấm nóng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!