Chương 5: (Vô Đề)

Nam chính không ở biệt thự, người làm nói anh ta sáng sớm đã ra ngoài, mà đi đâu thì họ cũng không biết.

Tôi không có liên lạc của anh, chỉ có thể hỏi qua Trợ lý Lâm.

"Trợ lý Lâm, Lệ Tuyên đi đâu vậy?"

"Anh ấy tỉnh lại từ tối qua sao?"

Lần trước anh ta trả lời rất nhanh, nhưng hôm nay phải hơn một tiếng sau mới nhắn lại:

"Tổng giám đốc Lệ đang ở công ty."

Vừa mới tỉnh mà đã đi làm, đúng là kẻ cuồng công việc.

Tôi lại hỏi:

"Anh ấy tỉnh lúc nào? Hôm qua trước khi anh rời đi, chẳng phải đã tỉnh rồi sao?"

Câu hỏi này mãi chẳng được trả lời.

Trợ lý Lâm là người cực kỳ chuyên nghiệp, không thể nào cố tình không trả lời tôi, chắc do tổng giám đốc mới tỉnh, công việc hôm nay quá bận.

Thế là tôi tính đi hỏi thăm người nhà anh, nhưng kỳ lạ là… tôi lại không hề có liên lạc của người nhà anh ta.

Đột nhiên thấy không đúng — con dâu sao lại không có số của bố mẹ chồng?

Hơn nữa, bố anh chưa từng tới thăm, mẹ chỉ ghé một lần, còn cậu em trai cũng chỉ tới đúng một lần.

Lạ quá… với tần suất thăm nom thế này, em trai anh ta sao lại biết được "ác nữ phụ" ngược đãi anh trai mình?

Nghĩ theo hướng đó thì chẳng có chỗ nào hợp lý cả.

Chắc là tôi nghĩ nhiều.

Dù sao nhân viên y tế rất chuyên nghiệp, Trợ lý Lâm và các thư ký cũng thường xuyên qua lại. 

Nếu anh thực sự bị bố mẹ bỏ mặc, sao có thể hưởng đãi ngộ như vậy?

Người nhà tuy ít đến, nhưng ngoài tôi ra, cả biệt thự này có lẽ đều là tai mắt của họ.

Có khi trong điện thoại tôi không phải không có liên lạc của họ, mà là nguyên chủ không lưu chú thích thôi.

Dù gì nguyên chủ chỉ muốn trộm bí mật thương mại rồi cùng tình nhân bỏ trốn, người nhà Lệ gia đối với cô mà nói chẳng có giá trị.

Đúng rồi, chắc chắn là như vậy. Thế thì hợp lý cả rồi.

Có lẽ tin nam chính tỉnh lại đã lan ra ngoài, cả ngày hôm đó điện thoại tôi kêu không ngớt, tin nhắn, cuộc gọi dồn dập, ai cũng muốn từ tôi mà moi tin tức về anh ta.

Ngay cả tình nhân của nguyên chủ cũng mò tới.

Hắn tức giận gọi đến chất vấn tôi: Lệ Tuyên tỉnh từ khi nào? Tại sao không báo cho anh biết?

Tôi lại uy h**p hắn một lần nữa, rồi chán nản cúp máy.

Sau đó hắn lại đổi mấy số điện thoại khác để gọi tới, lẫn lộn với vô số cuộc gọi hỏi thăm khác, làm tôi phiền ch/ết được, cuối cùng phải tắt nguồn.

Mở máy lại thì đã 11 giờ đêm, nam chính vẫn chưa về.

Chờ mãi đến khi buồn ngủ díp mắt, tôi đành nhắn hỏi Trợ lý Lâm xem khi nào anh ấy mới về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!