Chương 2: (Vô Đề)

Cho đến khi triệt đến "anh em thứ hai" thì anh lại run lên.

Ừm... chỗ này da nhạy cảm, phản ứng cũng dễ hiểu thôi.

Toàn thân xử lý xong, tôi mệt đến mức ôm lưng.

Để có một "búp bê hoàn hảo" đúng là không dễ chút nào.

Tôi bắt đầu ngắm tác phẩm của mình, rồi kinh ngạc phát hiện chẳng hiểu sao anh toát mồ hôi đầm đìa, ướt hết cả gối dưới đầu.

Tôi vội chụp ảnh, chuẩn bị mai báo lại cho y tá.

Không ngờ chăm sóc người thực vật lại lắm tình huống thế. 

Tôi còn phải sống chung nửa năm, phải học thêm kiến thức mới được, chứ lần nào cũng luống cuống thế này thì mệt.

Nhưng thôi, tối nay mệt quá rồi, việc học để mai.

Nghĩ vậy, tôi lấy từ tủ ra một chiếc bỉm người lớn.

Có lẽ là để tiện cho việc "làm chuyện kia", mà tối nay hộ lý lại không mặc cho anh.

Nhưng chắc họ có lý do khoa học, có lẽ nhờ ăn uống điều chỉnh mà ban đêm anh sẽ không bài tiết.

Thôi mặc kệ, để đề phòng vẫn nên mặc vào.

Giúp anh mặc xong, tôi lại lật mặt gối ướt, thay sang mặt khô.

Xong xuôi, tôi gối đầu lên cơ ngực anh, ngon lành chìm vào giấc ngủ.

6

Sáng hôm sau, tôi bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Lờ mờ nhìn đồng hồ trên đầu giường, đúng 6 giờ.

Không ngờ nhân viên chăm sóc lại đi làm từ sớm như vậy.

Tôi xoay người, ôm chặt người đàn ông bên cạnh chỉ mặc mỗi bỉm.

Dù tối qua đã "s* s**ng khắp nơi", nhưng sáng sớm tỉnh dậy nhìn lại thân hình này, tôi vẫn thấy ngượng ngùng.

Luyến tiếc hôn anh hai cái:

"Bé cưng, mẹ phải rời con một lát, mẹ sẽ nhớ con nhìu"

Sau tối qua vất vả đến đau lưng vì "cải tạo", tôi đã hoàn toàn coi anh như búp bê riêng của mình.

Nhanh chóng mặc quần áo cho nam chính, tôi mở cửa, thấy trợ lý riêng của anh mồ hôi nhễ nhại.

"Chỉ có anh thôi à?" tôi hỏi.

"Y tá đang chuẩn bị." Trợ lý Lâm mặt tái mét, nhưng giọng vẫn điềm nhiên.

"Cực cho anh rồi."

Trông rõ ràng là kiểu công chức đúng giờ, 6 giờ đã phải có mặt, quả là khổ.

Tôi ngáp dài, vào phòng khách ngủ tiếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!