Tô Niệm Niệm và công tử Tây Tuyết du ngoạn trong chốn giang hồ gần hai tháng, trong khoảng thời gian đó công tử Tây Tuyết cũng xem như là một người bạn tâm giao, chỉ thỉnh thoảng đùa giỡn Tô Niệm Niệm một chút. Da mặt Tô Niệm Niệm vốn dày, huống hồ công tử Tây Tuyết vốn nổi danh phong lưu háo sắc, cho nên đối với ý đồ xâm phạm của hắn, nàng cự tuyệt rất hung tợn, nhưng cũng không để trong lòng. Nàng nghĩ, đó đại khái là cách đùa giỡn của Tây Tuyết mà thôi.
Trong hai tháng này, cuộc sống của Tô Niệm Niệm cũng tương đối an ổn, Phong Tịnh Minh cũng không phái người đến làm khó nàng. Chính là nàng vẫn chưa chọn được môn phái để gia nhập. Công tử Tây Tuyết ở bên cạnh liên tiếp xúi giục Tô Niệm Niệm, bảo nàng trực tiếp đầu quân vào môn phái của hắn đi. Tô Niệm Niệm liếc xéo hắn, thà chết chứ không chịu khuất phục! Nàng biết tỏng trong môn phái của hắn, trừ hắn ra tất cả đều là nữ nhân, hơn nữa hầu hết đều là nữ nhân của hắn...
Dĩ nhiên, Tô Niệm Niệm bên này sống thoải mái, còn Phong Ba sơn trang thì đã rối loạn ầm ĩ rồi.
Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi*, không biết rốt cuộc Phong Ba sơn trang đã xảy ra chuyện khó lường gì.
(* đề cập đến hai sự việc khác nhau, nhưng lại cùng chung một vấn đề.)
Hôm nay thời tiết không tệ, Phong Ba sơn trang vẫn giống như trước, vô cùng im lặng. Nhưng ẩn sau sự tĩnh lặng này, không phải là bầu không khí trầm tĩnh hài hòa ngày xưa, mà là cảm giác tối tăm khủng bố.
Mấy phu nhân của Phong Tịnh Minh đang tụ tập trong một góc đình nghỉ chân nào đó, xì xào bàn tán .
Phu nhân Giáp: "Nghe nói hôm nay trang chủ đến chỗ Lý phu nhân."
Phu nhân Ất: "Chỉ mong Lý phu nhân bình an."
Phu nhân Giáp: "Làm sao có thể không có việc gì, cô, tôi, còn có Tề phu nhân, không phải đều gặp chuyện không may đấy sao?"
Phu nhân Bính: "Đúng vậy, may là có Trữ thần y ở đây, bằng không, về sau bọn tỷ muội chúng ta biết sống thế nào..."
Phu nhân giáp: "Xuỵt! Cẩn thận kẻo trang chủ nghe được bây giờ!"
Phu nhân Ất cùng phu nhân Bính nhìn nhìn chung quanh, cuống quít che miệng.
Lúc này, ngay trong một sân viện cách các nàng không xa, mơ hồ truyền đến tiếng nam nữ ngâm nga.
Phong Tịnh Minh trần truồng nằm trên người Lý phu nhân, chậm rãi mà có lực cẩn thận hôn lên mặt, lên người của nàng. Lý phu nhân nhắm chặt hai mắt, thân thể run rẩy, không biết là vì e lệ, hay là vì sợ hãi...
Một tay Phong Tịnh Minh nắm hông nàng, tay kia thì không an phận chạy trên thân thể nàng. Lý phu nhân run rẩy, hai tay hai chân không biết phải để vào đâu cho tốt.
"Mi nhi, " Phong Tịnh Minh siết chặt hai tay, thấp giọng nói bên tai Lý phu nhân, "Nàng sợ ta sao?"
Lý phu nhân kích động đáp: "Không... Không có..."
"Thật không, " Phong Tịnh Minh buông Lý phu nhân ra, dùng một cánh tay chống đầu, trên mặt dường như mang theo nụ cười nhàn nhạt. Hắn đánh giá Lý phu nhân, lẩm bẩm, "Nàng ấy cũng không sợ ta."
Hiện tại Lý phu nhân không còn lòng dạ nào để quan tâm "Nàng ấy" rốt cuộc là ai, hiện tại nàng chỉ quan tâm khi nào Phong Tịnh Minh mới chịu rời đi.
Phong Tịnh Minh đột nhiên nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má Lý phu nhân, vừa vuốt ve vừa trầm ngâm nói: " Khuôn mặt này, thật đẹp."
Mặt Lý phu nhân đỏ lên, nơm nớp lo sợ đáp: "Tạ trang chủ."
Phong Tịnh Minh lại mỉm cười, thản nhiên nói: " Nếu dùng đao rạch hai đường trên mặt, khẳng định sẽ còn đẹp hơn nhiều."
Toàn thân Lý phu nhân đột nhiên cứng ngắc, mở to hai mắt hoảng sợ nhìn Phong Tịnh Minh.
Phong Tịnh Minh với tay cầm lấy một thanh chủy thủ hoa lệ để nơi cuối giường, lại đưa lưỡi dao sắc bén kia kề lên má trái của Lý phu nhân, khoa tay múa chân qua lại, tựa hồ đang tìm một vị trí thích hợp.
Lý phu nhân tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, chảy nước mắt, run lẩy bẩy nói: "Trang... Trang chủ tha mạng..."
Khóe miệng Phong Tịnh Minh cong lên, dịu dàng nói: "Yên tâm, làm sao ta có thể lấy mạng nàng chứ. Ta chỉ muốn giúp nàng trở nên xinh đẹp hơn thôi mà."
Tiếp theo, trong phòng truyền đến tiếng nữ tử kêu thảm thiết.
Đúng lúc Trữ Bích Huyền đang đi ngang qua, vừa nghe thấy trong viện truyền đến tiếng hét, liền biết Phong Tịnh Minh lại không làm ra chuyện tốt gì rồi. Hắn nổi giận đùng đùng đi vào sân, ở ngoài bốp bốp bốp vỗ cửa phòng, hét lớn: "Phong Tịnh Minh, ngươi đi ra cho ta!"
Tiếng nói bực bội của Phong Tịnh Minh truyền tới: "Muốn vào thì vào đi, ầm ỹ cái gì!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!