Chuyển ngữ: Gà
- LQĐ
Sàn nhà vừa lạnh vừa cứng, ngoài cửa sổ vừa đen vừa tối không có một chút ánh sáng lọt vào, ở trong bóng tối này giơ tay không thấy được năm ngón, Thời Mộ chỉ có thể nghe được sự hít thở vững vàng của cậu.
Nhàm chán không ngủ được, cô chớp mắt vài cái, bí mật liếc trộm bóng lưng của cậu.
Khoảng cách mở ra nhiệm vụ cao cấp chỉ còn 500 điểm huynh đệ, giờ cũng giống như đang ngủ cùng nhau...
Đôi mắt đảo vòng, chú ý vào một điểm.
Thời Mộ cẩn thận nhích lại gần Phó Vân Thâm, từ từ đưa đầu đến chỗ cặp, cô không biết gối lên cái gì, đầu nhỉ, Thời Mộ cau mũi, trở mình, ngón tay nắm lấy một góc áo của cậu, trùm lên người mình, diện tích rất nhỏ, chẳng có tác dụng gì.
Cô dễ dàng thỏa mãn, thở dài nhắm mắt.
Nghĩ thầm, sớm biết sẽ xảy ra cục diện như vậy, bằng mọi giá phải lấy áo khoác đồng phục tới, không đến nổi cánh tay bị đông lạnh thế này.
Bụp.
Một tiếng vang trầm đục, gáy Thời Mộ tiếp xúc thân mật với mặt đất, kêu rên thành tiếng, bất mãn trừng Phó Vân Thâm đang kéo cặp đi, cô thấp giọng oán trách:
"Phó Vân Thâm, không phải chứ, cậu hẹp hòi vậy à?"
Đưa lưng về phía Thời Mộ, Phó Vân Thâm nhếch môi đầy xấu xa:
"Cặp của tôi sợ người lạ."
Sợ...
Sợ người lạ??
Sợ con khỉ ấy.
Cô đứng dậy, nghiêm mặt hỏi:
"Rốt cuộc cậu có cho tôi gối một tí không?"
Phó Vân Thâm nhanh chóng trả lời: Không cho.
Thời Mộ hừ nhẹ: Tôi chẳng thèm.
Bò dậy lần mò trong bóng đêm, đi tới góc tủ đựng đồ, tìm kiếm trong ngoài một phen, trên hộc tủ trống không, cô đưa tay vào bên trong, trong bóng tối, dường như có gì đó bò lên tay, Thời Mộ phản xạ có điều kiện sờ một cái, thứ kia rất bóng loáng, lại hơi xù, chân đang động, hình như là ——
"A trời ơi bà nội mẹ ơi!!!! Con gián!!! A a a a a con gián má ơi mông mi nở hoa hả á!"
Phản ứng kịp Thời Mộ bị dọa bối rối, lập tức ném thứ ghê tởm này ra ngoài.
Con gián đã giang cánh giữa không trung phát ra tiếng đập cánh nhỏ, bay tà tà một vòng, sau đó vững vàng đáp xuống mặt Phó Vân Thâm.
Phó Vân Thâm soạt mở mắt ra, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai phủi con côn trùng này xuống sàn, dùng chân nghiền nát.
Cậu có bệnh sạch sẽ, không chịu nổi những thứ này.
Lau mặt, cậu ghê tởm khó mà chịu được.
Vừa sờ trúng con gián, Thời Mộ nổi hết da gà, người ta nói trong nhà có một con con gián sẽ tồn tại mười nghìn con, hôm nay cho cô sống chung một phòng với nhiều gián như vậy, cô không được rồi.
"Cậu cậu cậu cậu... Có phải cậu giết chết nó rồi không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!