Chương 3: Thiếu

Đêm khuya.

Cha mẹ Thời vốn đã ngủ đột nhiên bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Đi vào là bà nội Thời, vẻ mặt rất âm trầm.

Còn buồn ngủ nhưng khi ba Thời nhìn thấy sắc mặt này của mẹ mình, lập tức tỉnh hồn:

"Mẹ, mẹ còn chưa ngủ?"

"Trong nhà có một đứa chuyên gieo họa, mẹ không ngủ được." Nói xong, bà đi vào.

Đương nhiên ba Thời biết người chuyên gieo họa trong lời bà là ai, lập tức thần sắc trở nên khó nhìn.

Mẹ...

"Hơn nửa đêm mẹ tới đây là để thương lượng với bây một chuyện." Bà lão cắt lời ông, nói:

"Không thể tiếp tục nuôi đứa nhỏ này."

Ba Thời vò đầu, có chút khó xử:

"Mẹ, Thời Mộ còn nhỏ, chúng ta không nuôi nó thì ai nuôi..."

Bà nội nói:

"Trước khi chết, không phải ông ngoại nó đã để lại tài sản cho nó sao, đủ cho nó sống rồi."

Ba Thời:

"Ông ngoại con bé hành nghề thầy bói thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ để lại một cái phòng dột của người Lê mà thôi, cho không cũng không ai muốn, con biết mẹ có thành kiến với Thời Mộ, dù muốn cho nó tự lập, cũng nên đợi nó trưởng thành hẵng nói..."

Bà nội hừ lạnh:

"Đợi nó trưởng thành, nếu nó trưởng thành, cả nhà chúng ta xuống mồ hết cả rồi. Hơn nữa, hộ khẩu của nó toàn ở chỗ ông ngoại nó, lớn như vậy tất cả đều do ông ngoại nuôi, ngược lại con còn làm người tốt nuôi con sói mắt trắng này, người ta không cảm kích con đâu."

Ba Thời bị lời nói này làm á khẩu không trả lời được.

Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên. Những trang khác chỉ là bản . Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)

Em đồng ý với mẹ.

Vẫn im lặng, mẹ Thời đột nhiên cất tiếng.

"Trước khi ba em chết có gửi cho em một bức thư, trong thư nói trong thân thể Thời Mộ con một con vu cổ, khi con bé trưởng thành thì nó sẽ sống lại chui ra ngoài. Ba nói vốn định năm ngoái sẽ giải quyết chuyện này, nào ngờ..."

Thở dài, bà tiếp tục nói:

"Mợ của em đã bị cổ độc hại chết, em đã thấy thứ này nhiều tà tính, cho nên em không thể để nó thương tổn Lê tử và Dung Dung được."

Bà sinh ra ở đất Miêu Cương vu cổ, vả lại cực kỳ sợ hãi cố hương, đương nhiên, cũng sợ Thời Mộ mà bà mang thai mười tháng sinh ra.

Đến nay mẹ Thời vẫn nhớ đêm cô bé ra đời, mặt trăng đỏ nghênh đón, hoa cỏ khô héo, tiếng khóc của cô kèm theo mưa sa sấm chớp, tựa như ma quỷ giáng sinh.

Ba Thời im lặng, ánh mắt giãy giụa hồi lâu, rốt cuộc gật đầu.

Sáng sớm hôm sau, Thời Mộ bị gọi vào phòng khách. Hôm nay là thứ bảy, Thời Lê và Thời Dung đã đi chơi rồi, cha mẹ trong nhà cũng không đến công ty. Họ sóng vai ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt nghiêm trọng.

Nhìn mái đầu cua Thời Mộ vừa xén đi trông chẳng khác Thời Lê là bao, bà nội Thời đầu tiên là sửng sốt, sau đó xùy, nói lầm bầm:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!