Chương 9: (Vô Đề)

"Niệm Niệm, Trình Cảnh Mặc!"

Vu Hướng Niệm quay đầu lại, thấy một người đàn ông mặc quân phục màu xanh lục. Trên vai anh ta là một bao gạo to tướng, tay còn lại lỉnh kỉnh xách theo một thùng dầu ăn, một miếng thịt ba chỉ, một túi đường đỏ và năm cây kẹo hồ lô.

Trình Cảnh Mặc bước ra, đỡ bao gạo trên vai anh ta xuống, "Sao lại mua nhiều đồ thế này?"

"Không phải mua cho cậu, là mua cho em gái tôi với thằng nhóc Tiểu Kiệt."

Người đàn ông này chính là anh trai thứ ba của Vu Hướng Niệm, Vu Hướng Dương.

Nhắc đến chuyện kết hôn của Vu Hướng Niệm và Trình Cảnh Mặc, tất cả là do Vu Hướng Dương mà ra.

Vu Hướng Dương và Trình Cảnh Mặc đều là những chiến sĩ xuất sắc, Trình Cảnh Mặc thậm chí còn vượt trội hơn Vu Hướng Dương ở nhiều khía cạnh. Vốn tính tự phụ, Vu Hướng Dương không phục, thường xuyên so kè với Trình Cảnh Mặc. Thành ra ở nhà cũng hay nhắc đến Trình Cảnh Mặc, rốt cuộc thành công gây được sự chú ý của bố mẹ hắn. 

Trong một lần thi đấu lớn của quân khu, Trình Cảnh Mặc thể hiện xuất sắc, Vu Gia Thuận, bố của Vu Hướng Dương và Vu Hướng Niệm rốt cuộc nhìn thấy anh. Lúc đó, vì biểu hiện của anh quá xuất sắc, ông mới hỏi cấp dưới, và biết đó chính là Trình Cảnh Mặc mà con trai vẫn hay nhắc tới. Từ những gì ông nghe được, cộng thêm những gì bản thân "mắt thấy", Vu Gia Thuận bắt đầu có ý tưởng, ông âm thầm quan sát Trình Cảnh Mặc, càng xem càng ưng ý, sau đó còn bảo Vu Hướng Dương mời anh về nhà ăn cơm.

Cuộc hôn nhân cứ thế được ấn định

Nghĩ đến cuộc hôn nhân đầy gượng ép này, rồi lại nhìn hai người đàn ông trước mắt, lửa giận trong lòng Vu Hướng Niệm bùng lên càng dữ dội. Giọng cô cũng không có chút tử tế nào, "Anh đến đây làm gì?"

Thái độ này của cô lại không khiến Vu Hướng Dương nghi ngờ. Em gái anh ấy vốn chính là như vậy mà, cô không thế mới đáng ngạc nhiên chứ !

"Chậc! Anh ba hơn một tháng không gặp em, đến thăm không được sao?" Nói rồi, anh ấy đưa cây kẹo hồ lô trong tay cho Vu Hướng Niệm, "Kẹo sơn trà, kẹo táo, đều là món em thích, còn hai cây để dành cho Tiểu Kiệt."

"Ai thích ăn kẹo hồ lô!" Cô đâu phải con nít!

Nhưng khi thấy Vu Hướng Dương mồ hôi nhễ nhại, cô vẫn đưa tay đón lấy những cây kẹo.

Vu Hướng Dương đưa những món đồ lỉnh kỉnh còn lại cho Trình Cảnh Mặc, "Niệm Niệm thích ăn thịt lợn xào ớt xanh, còn tôi thì thích thịt kho tàu, hầm chung với khoai tây nữa thì tuyệt cú mèo!"

Trình Cảnh Mặc liếc nhìn hắn, "Cậu làm?"

Vu Hướng Dương cười hì hì, "Tôi phải nói chuyện với em gái tôi đã, xem nó bắt nạt cậu như thế nào!"

Trình Cảnh Mặc không nói gì nữa, xách thùng dầu và miếng thịt vào bếp. Tiếng dao thớt lách cách vang ra.

Vu Hướng Niệm cắn một miếng kẹo táo chua, miệng vừa nhai vừa nói: "Anh vào giúp anh ấy đi, anh ấy vẫn còn vết thương đấy, sao lại để anh ấy nấu cơm một mình?"

Vu Hướng Dương kéo một cái ghế ra ngồi xuống, vẻ thản nhiên đáp: "Không phải chỉ là bị đâm một nhát dao thôi sao? Lúc đó cậu ta còn có thể đuổi theo tội phạm mấy trăm mét để tóm gọn cơ mà. Hơn mười ngày rồi, có nấu cơm thôi mà cũng không được à ?!"

Vu Hướng Niệm cãi lại: "Vết thương của anh ấy bị bung chỉ và lại chảy máu đấy."

"Thế thì đã sao? Cậu ta mà "ăn" thêm một nhát dao nữa cũng không nhằm nhò gì đâu!"

Nhìn vẻ mặt bất cần của Vu Hướng Dương, Vu Hướng Niệm cũng không miễn cưỡng hắn, cô quay sang nói với Trình Cảnh Mặc: "Vậy lần sau anh mà bị người ta đâm một nhát, cũng đừng tỏ ra yếu đuối, nên làm gì thì vẫn làm bình thường đi nhé."

Vu Hướng Dương: "..."

Đúng là em gái ruột của hắn, lhá mồm liền ai cũng "đâm"!

Nhưng sao hắn lại cảm thấy Trình Cảnh Mặc có chút "đáng thương" nhỉ?

Ăn hết một cây kẹo hồ lô, tâm trạng của Vu Hướng Niệm khá hơn nhiều. Cô bỏ bốn cây còn lại vào một cái hũ tráng men, đứng dậy đi vào bếp để giúp đỡ.

Vừa bước đến cửa bếp thì bị Vu Hướng Dương chặn lại, "Em đang mang thai, sao có thể làm mấy việc này!"

Vu Hướng Niệm lườm nguýt, "Em và anh ta hoàn toàn trong sạch!"

Vu Hướng Dương ngây người, môi hắn mấp máy, một lúc lâu mới lắp bắp mấy chữ, "Là… là Đinh Vân Phi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!