Chương 6: (Vô Đề)

"Văn phòng chính ủy ở đâu?" Trước lúc chia tay, Vu Hướng Niệm đột nhiên hỏi. "Tôi muốn tìm đồng chí chính ủy, tố cáo Trương liên trưởng tội bạo hành gia đình."

Trình Cảnh Mặc cứ ngỡ chuyện đêm qua chỉ là Vu Hướng Niệm dọa nạt Trương liên trưởng cho bõ tức, không ngờ cô thật sự muốn tố cáo.

"Tôi sẽ báo cáo lại với đồng chí chính ủy." Anh nói.

"Không cần đâu, các anh đều là đồng chí, làm vậy dễ mất lòng, sau này khó ăn khó nói với nhau."

"Tôi không sợ mất lòng ai hết. Tôi đi nói chuyện với đồng chí chính ủy sẽ thích hợp hơn cô đi nhiều."

Vu Hướng Niệm hơi nghi ngờ nhìn Trình Cảnh Mặc. Chuyện Trương liên trưởng bạo hành vợ đâu phải mới xảy ra một hai ngày, nhưng chẳng ai dám đi tố cáo, cũng vì sợ đắc tội với hắn.

Thế nhưng cô không nói ra. Cô chỉ muốn thử lòng Trình Cảnh Mặc trước đã. Nếu Trương liên trưởng không bị xử lý, cô vẫn có thể tự mình tìm chính ủy.

"Được, vậy anh vậy." Vu Hướng Niệm gật đầu.

Hai người tạm biệt để đi làm. Vu Hướng Niệm vừa đi một đoạn, đã thấy Đinh Vân Phi và Bạch Mai đứng dưới gốc cây trò chuyện gì đó. Cô cười thầm trong lòng.

Đinh Vân Phi vừa thấy bóng dáng cô liền bỏ Bạch Mai lại, chạy vội đến trước mặt, "Niệm Niệm!"

Vu Hướng Niệm nén lại sự ghê tởm, e thẹn cúi đầu, nhìn quanh bốn phía rồi khẽ nói: "Anh Đinh, sau này anh đừng gọi em là Niệm Niệm ở ngoài này, nhỡ có người nghe thấy…"

Đinh Vân Phi tỏ vẻ đàn ông, nói chắc nịch: "Niệm Niệm, anh không sợ. Chúng ta yêu nhau thật lòng, chỉ cần em ly hôn, anh sẽ cưới em ngay lập tức."

Vu Hướng Niệm thâm tình nhìn hắn, "Anh Đinh... anh chờ em thêm một thời gian nữa nhé."

Đôi mắt cô vốn đã có nét quyến rũ, nay lại nhìn hắn ướt át đến thế, khiến Đinh Vân Phi thấy tim mình như nhũn ra.

"Niệm Niệm, anh sẽ chờ em!"

Lời vừa dứt, Bạch Mai cũng đi tới, thân mật chào hỏi: "Niệm Niệm, cậu đến rồi à."

Ba người vừa nói vừa cười, cùng nhau đi về phía hậu cần.

Ở chỗ rẽ, Trình Cảnh Mặc đứng lặng, gương mặt không chút cảm xúc. Anh nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của bọn họ. Ngón tay anh khẽ co lại rồi lại buông thõng, cuối cùng quay người bỏ đi.

Anh vừa nãy suýt thì quên dặn Vu Hướng Niệm về chuyện cô đánh Trương liên trưởng tối qua. Cô không phải quân nhân, dù bộ đội không có quyền xử phạt, nhưng đồng chí chính ủy chắc chắn sẽ tìm cô để nói chuyện, anh muốn cô chuẩn bị tinh thần trước. Nào ngờ, lại vô tình chứng kiến một màn này, nghe thấy những lời này.

Vu Hướng Niệm vừa ngồi vào bàn làm việc được một lúc, Đinh Vân Phi đã lén lút đi vào, trên tay cầm một hộp cơm.

"Niệm Niệm, anh cố tình đi mua bánh bao thịt cho em đây." Hắn nói, vừa mở hộp cơm ra, trịnh trọng đưa đến trước mặt cô như hiến vật quý.

Đơn vị nằm ở ngoại ô thành phố, để mua được thứ này, hắn phải chạy xe ra khỏi doanh trại sau khi rèn luyện buổi sáng xong để đến cửa hàng ăn uống quốc doanh trong thành. bởi lẽ Vu Hướng Niệm nổi tiếng là kén ăn, món gì cũng chê.

Mùi thịt thơm nức mũi lan tỏa khắp nơi. Vu Hướng Niệm nhìn những chiếc bánh bao trắng phau, to ụ trong hộp, rồi lại ngước mắt thâm tình nhìn Đinh Vân Phi. "Anh Đinh, anh tốt với em thật đấy!"

"Ăn đi, kẻo nguội."

Vu Hướng Niệm nhăn mặt vẻ khổ sở, "Ối, sáng nay em hơi khó ở trong người, ngửi thấy mùi này lại thấy khó chịu. Hay là anh đưa cho Bạch Mai ăn đi, bỏ đi thì phí của lắm."

Đinh Vân Phi định mở miệng cự tuyệt nhưng đã không kịp nữa rồi. Vu Hướng Niệm đã cất tiếng gọi lớn: "Đồng chí Bạch Mai! Đồng chí Bạch Mai! Cậu lại đây một lát!"

Đinh Vân Phi luống cuống đậy nắp hộp cơm lại, giấu ra sau lưng. "Niệm Niệm, em đừng đưa cho cô ấy…"

Lời còn chưa nói hết, Bạch Mai đã chạy vào, "Niệm Niệm, cậu tìm mình?"

Vu Hướng Niệm cười nói: "Anh Đinh mang bánh bao thịt đến cho mình, nhưng mình hôm nay không khỏe. Cậu cầm ăn đi, đừng lãng phí."

Đinh Vân Phi và Bạch Mai nhìn nhau một cái, sắc mặt cả hai đều thay đổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!