Chương 50: (Vô Đề)

Trình Cảnh Mặc hái được hơn nửa giỏ dương mai thì cả hai quay về chỗ cắm trại.

Mọi người gọi lũ trẻ lại, chuẩn bị ăn trưa. Trên chiếc bạt trắng trải đầy những món ăn do các gia đình chuẩn bị. Vương Hồng Hương làm bánh bao chay, thịt thỏ chiên, củ cải muối. Liễu Trân làm bánh chưng, cà tím hấp, và dưa muối.

Mọi người ngồi trên mặt đất, vừa ăn vừa trò chuyện, không khí rất vui vẻ.

Vu Hướng Niệm biết Đổng Minh Hạo và Vương Hồng Hương là thanh mai trúc mã, Đổng Minh Hạo nhập ngũ hai năm sau đã về quê thực hiện lời hứa, cưới Vương Hồng Hương và đón cô ấy đến Nam Thành. Tiếu Đoàn Kết và Liễu Trân là do gia đình sắp đặt, Tiếu Đoàn Kết về thăm nhà, hai người gặp mặt hai lần là kết hôn.

Vương Hồng Hương năm nay hai mươi lăm tuổi, đã là mẹ của hai đứa con, đứa lớn bảy tuổi, đứa nhỏ năm tuổi. Liễu Trân ba mươi tuổi, đã sinh ba đứa, đứa lớn là con gái mười một tuổi, đứa thứ hai là con trai tám tuổi, đứa thứ ba chính là Phương Tử, đứa bé được Vu Hướng Niệm cứu.

Vu Hướng Niệm thấy món dưa muối của Liễu Trân rất ngon, nên đã nhờ Liễu Trân sau này dạy cô cách muối. Cô cũng nói rằng Tiểu Kiệt thích ăn bánh bao, nên nhờ Vương Hồng Hương dạy cách làm.

Trình Cảnh Mặc cảm thấy người phụ nữ bên cạnh mình vừa thân thuộc lại vừa xa lạ. Anh không thể tin nổi Vu Hướng Niệm có thể hòa đồng với những người phụ nữ này. Trước kia, Vu Hướng Niệm luôn coi thường họ vì là người nhà quê, không có học thức, không hiểu chuyện.

Nhìn Vu Hướng Niệm ăn thêm một miếng dưa muối to, Liễu Trân không nhịn được hỏi: "Đồng chí Vu này, tôi lúc thì nghe nói cô có thai, lúc thì lại không, rốt cuộc là có hay không?"

Vu Hướng Niệm vừa nhai dưa muối vừa nói lấp lửng: "Chị hỏi anh ấy." Cô giơ cằm về phía Trình Cảnh Mặc.

Trình Cảnh Mặc: "…"

Nhìn ánh mắt chờ đợi của mọi người, mãi sau Trình Cảnh Mặc mới nói: "Không có."

Mọi người gật gù, vừa nhẹ nhõm lại vừa có chút thất vọng.

Đổng Minh Hạo "xì xì xì" cười ra tiếng. Vương Hồng Hương lườm hắn một cái đầy bất mãn. 

Trình Cảnh Mặc hiểu Đổng Minh Hạo đang cười gì. Mỗi sáng sau khi tập luyện, Đổng Minh Hạo lại vỗ vai anh, dùng ánh mắt đồng cảm nhìn anh từ trên xuống dưới, "Nhìn tốc độ của cậu là biết lại nhịn cả đêm rồi."

Ăn uống xong, Vu Hướng Niệm nhỏ giọng hỏi Trình Cảnh Mặc, "Anh không phải nghi ngờ tôi ngoại tình sao? Sao lại tin tưởng tôi không có thai?"

Trình Cảnh Mặc hỏi ngược lại: "Thế cô có ngoại tình không?"

"Có!"

Trình Cảnh Mặc: "…"

Trong khoảnh khắc, anh cảm thấy ngực mình bị một tảng đá đè nặng, không nói nên lời, thậm chí không thở nổi.

Vu Hướng Niệm đột nhiên cười, "Anh ngoại tình, thì tôi cũng ngoại tình!"

Rồi cô vỗ vai anh, "Anh cứ thử xem!" Nói xong, cô chạy đi tìm Liễu Trân đang cắt ngải cứu.

Nhìn bóng lưng vui vẻ của cô, Trình Cảnh Mặc biết mình lại bị cô trêu chọc rồi!

"Chị Liễu Trân, chị cắt mấy thứ này làm gì vậy?" Vu Hướng Niệm hỏi.

Liễu Trân vừa cắt vừa nói, "Đây là ngải cứu, mang về phơi khô, đốt trong nhà xông khói, muỗi sẽ không còn nữa."

Vu Hướng Niệm chỉ nghe nói về ngải cứu chứ chưa thấy bao giờ. Cô hái một nhánh đặt lên mũi ngửi, một mùi thơm dễ chịu.

"Thế em cũng cắt một ít. Muỗi ngày càng nhiều."

Liễu Trân nói: "Cắt cái gì mà cắt, để đó, chị tiện tay cắt thêm một ít, phơi khô rồi cho em."

"Thế thì cảm ơn chị dâu!"

Vương Hồng Hương đang cùng lũ trẻ tìm rau dại, Vu Hướng Niệm lại chạy qua đó.

Ba người đàn ông ngồi nghỉ dưới gốc cây, Đổng Minh Hạo nhìn nhóm phụ nữ đang hái rau, nói: "Trình Cảnh Mặc, sao tôi cứ cảm thấy Vu Hướng Niệm này không phải vợ cậu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!