Chương 26: (Vô Đề)

Giờ này không phải là giờ có còi hiệu. Hơn nữa, tiếng còi lần này khác hẳn mấy lần trước. Vu Hướng Niệm đang định ra ngoài hỏi chuyện gì thì thấy Trình Cảnh Mặc chạy đến cửa phòng ngủ, quân phục chỉnh tề, tay cầm mũ.

"Đơn vị có việc, tôi đi đây."

"Chuyện gì thế?"

"Không biết." Nói xong, anh quay lưng chạy vội ra ngoài.

Tò mò, Vu Hướng Niệm đi ra sân, thấy một mảng lớn màu xanh lính đang vội vã chạy ra khỏi khu tập thể của người nhà quân nhân. Mọi người xôn xao bàn tán:

"Có chuyện gì thế nhỉ?"

"Ai mà biết?"

"Đến giờ đi ngủ rồi còn bị gọi đi, kỳ lạ thật!"

"Cô đây là "dục cầu bất mãn" chứ gì!"

Một tràng cười vang lên từ nhóm các bà vợ.

Vu Hướng Niệm quay vào nhà đóng cửa đi ngủ. Sáng hôm sau, cô ngủ đến tiếng còi hiệu thứ ba mới dậy. Những ngày trước, giờ này Trình Cảnh Mặc đã ăn sáng về rồi, nhưng hôm nay không thấy bóng dáng đâu.

Cô gõ cửa phòng Tiểu Kiệt, gọi thằng bé dậy. Tiểu Kiệt mở cửa, Vu Hướng Niệm nhìn vào trong, Trình Cảnh Mặc cũng không có ở đó. Xem ra, tối qua anh đã không về nhà.

Không kịp nấu bữa sáng, Vu Hướng Niệm và Tiểu Kiệt ăn tạm một chút bánh kẹo với nước sôi.

Khi đến đơn vị, cô không thấy bóng dáng người lính nào mặc quân phục trên đường. Chắc là mọi người đều giống Trình Cảnh Mặc, đi từ tối qua mà chưa về.

Vào đến bộ phận hậu cần, Bạch Mai đã đi làm. Hôm nay, mặt cô ta vàng như nghệ, có vẻ tiêu chảy khá nặng.

Một lát sau, Đinh Vân Phi đến tìm cô: "Niệm Niệm, em có biết chuyện gì xảy ra tối qua không?"

"Chuyện gì?"

"Cả một đàn sói ở khu rừng trúc sau núi!" Đinh Vân Phi nói với vẻ mặt sống động: "Tối qua suýt nữa cắn chết mấy người, may mà dân làng gần đó chạy đến cứu kịp!"

Rừng trúc! Vu Hướng Niệm nghĩ đến chuyện Trình Cảnh Mặc đi chặt trúc hôm qua, không biết có phải anh đã đi đến khu rừng đó không.

"Mấy người đó tối muộn đi vào đó làm gì?" cô hỏi.

"Ai mà biết!" Đinh Vân Phi đáp: "Tối qua cả Sư đoàn 9 chúng ta đều được huy động lên núi bắt sói."

"Vậy sao anh lại ở đây?"

"Bộ phận hậu cần của chúng ta chỉ cần làm tốt công tác hậu cần là được." Đinh Vân Phi nói với chút tự hào, như thể không phải đối mặt với nguy hiểm là một điều đáng kiêu hãnh.

Vu Hướng Niệm trong lòng khinh bỉ, nhưng ngoài mặt vẫn kiên nhẫn hỏi: "Bầy sói đã bị bắt chưa?"

"Đinh Vân Phi! Anh còn rảnh rang ở đây buôn chuyện à? Mọi người bận đến mức chân không chạm đất kìa!" Bộ trưởng bộ hậu cần, Doãn Nguyên Khải, đi ngang qua văn phòng, thấy Đinh Vân Phi đang tám chuyện thì không nhịn được mắng.

"Vâng! Thưa bộ trưởng, tôi đi làm ngay đây." Đinh Vân Phi nói rồi chạy vội ra ngoài.

Thấy có nhiều người đi bắt sói như vậy, Vu Hướng Niệm cũng không lo Trình Cảnh Mặc sẽ gặp chuyện gì. Cô lấy đồ đã mua mang cho Bạch Mai rồi bước sang văn phòng cô ta.

"Bạch Mai, nghe nói cậu bị tiêu chảy, giờ đỡ hơn chút nào chưa?" Giọng cô đầy vẻ quan tâm.

Bạch Mai cắn môi, nén giận, gượng nặn ra một nụ cười như ngày thường: "Đỡ hơn nhiều rồi."

"Vậy thì tốt quá. Hôm qua tôi còn định đến thăm cậu, nhưng anh Đinh bảo chỉ là bệnh vặt, không sao."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!