Chương 10: (Vô Đề)

Ngày trước, nguyên chủ thường xuyên cãi nhau với Trình Cảnh Mặc. Cứ mỗi lần giận dỗi là cô lại đập phá đồ đạc, bát đĩa trong nhà vì thế mà chỉ còn lại hai, ba cái.

Nguyên chủ lúc nào cũng ăn cơm tiệm, còn Trình Cảnh Mặc và Tiểu Kiệt thì lại quen với cơm căn tin hoặc chỉ đơn giản là nấu vài món qua loa cho xong bữa.

Hôm nay đồ ăn nhiều, người cũng đông nên bát đĩa chẳng đủ dùng.

Trình Cảnh Mặc hơi ngượng, nói: "Tiểu Kiệt, con sang nhà thím Liễu Trân bên cạnh mượn bốn cái bát."

Tiểu Kiệt thắc mắc: "Nhà mình thiếu ba cái thôi mà chú."

"Cứ mượn bốn cái đi."

Một lát sau, Tiểu Kiệt đã ôm bốn cái bát lớn trở về.

Trình Cảnh Mặc cầm một cái bát, múc đầy một bát thịt kho tàu, rồi lại bỏ chiếc bánh bao chay mà Lý Hoa Quế bỏ lên bàn. Anh múc thêm một bát thịt kho tàu nữa để riêng. Xem ra là để khi trả bát thì tiện thể biếu luôn một bát thịt kho.

Đừng nói, cái người này đúng là biết đối nhân xử thế. Múc hai bát xong, cả nồi thịt kho tàu chỉ còn lại non nửa.

"Mọi người ăn cơm thôi." Bùi Từ nói, rồi lại hỏi: "Ai ăn bánh bao chay thì ăn đi, chị Hoa Quế biếu đấy."

Lý Hoa Quế cho ba cái bánh bao chay, Vu Hướng Niệm không muốn ăn, vừa hay ba người đàn ông mỗi người một cái.

Ăn cơm xong, Vu Hướng Niệm định đi rửa bát thì bị Vu Hướng Dương giữ lại: "Để cậu ta rửa! Em ở nhà có phải làm mấy việc này đâu, sao gả cho cậu ta rồi thì phải làm?"

Quả nhiên là anh trai ruột !

Trình Cảnh Mặc cũng chẳng có vẻ gì phiền lòng, ngoan ngoãn thu dọn bát đĩa đi rửa.

Tiểu Kiệt bưng một bát thịt kho tàu sang nhà Lý Hoa Quế trả bát. Vu Hướng Niệm gọi lại: "Trong cái túi có bốn cây kẹo hồ lô, con mang hai cây sang cho hai bạn nhỏ nhà thím ấy, còn lại hai cây thì cho con ăn."

"Vâng ạ, thím."

Trong nhà chính chỉ còn hai anh em. Vu Hướng Dương hạ giọng xuống, nói: "Này, anh nói này, Niệm Niệm, em đừng có nghĩ lung tung. Ly hôn rồi, em kiếm đâu ra được người đàn ông tốt như Trình Cảnh Mặc?"

Vu Hướng Dương bắt đầu liệt kê những điểm tốt của Trình Cảnh Mặc: "Việc nặng việc nhẹ cậu ta làm hết, không cần em động tay vào bất cứ thứ gì. Bản thân cậu ta lại tiết kiệm, chẳng dám tiêu pha, tháng nào cũng đưa cho em nhiều tiền như vậy. Em động tí là cãi nhau, cứ cãi nhau là quăng quật đồ đạc mà cậu ta cũng chẳng nói tiếng nào… Em nhìn xem, em vừa hung vừa lười vừa chảnh thế mà cậu ta còn cung phụng em như tổ tông!"

Vu Hướng Niệm: "…" Cô rút là câu vừa nãy? Anh em cây khế thì có, ruột cái gì mà ruột !

"Cậu ta trừ cái tính tình hơi trầm ra thì chẳng có điểm nào xấu cả! À không phải! Mẹ nói, đấy không phải là tính tình trầm, mà là nội liễm, người làm đại sự đấy! Em nhìn xem, cậu ta còn là là phó trung đoàn trưởng trẻ nhất của cả quân khu đấy, sau này em tha hồ mà sướng nhé!"

Vu Hướng Niệm nghĩ bụng: Trình Cảnh Mặc quả thật rất ưu tú, nhưng mối quan hệ của họ lại không phải là tự nguyện, đến với nhau vì tình cảm, họ chỉ là hai người xa lạ bị thứ gọi là "quân hôn" ràng buộc mà thôi. Sống như vậy thì đâu có ý nghĩa gì ?

Vu Hướng Dương nhìn vào phòng bếp, thấy Trình Cảnh Mặc đang rửa bát. Hắn móc mấy tờ tiền lớn cùng một ít phiếu từ trong túi áo ra rồi nhét vào tay Vu Hướng Niệm.

"Hôm nay anh chỉ mang theo được chừng này. Em cứ cầm lấy, thích mua gì thì mua. Sau này nếu không có tiền thì nói với anh, đừng lại xin cậu ta, dù sao anh cũng chẳng dùng đến nhiều tiền như vậy!"

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nhớ mua chút gì cho thằng bé Tiểu Kiệt, đừng có xài hết một mình."

Vu Hướng Dương và Trình Cảnh Mặc là càng đánh càng thân, hắn cũng hiểu rõ tình trạng hôn nhân của em gái mình và chiến hữu. Chính vì thế, hắn thường xuyên mang đồ đến thăm nhà, rồi lén lút cho em gái tiền và phiếu. Thực chất là hắn đang cố vun đắp cho mối quan hệ đang bên bờ vực thẳm của họ.

Vu Hướng Niệm nhìn số tiền và phiếu trong tay, do dự một lát rồi nhét vào túi: "Cảm ơn anh ba."

Cô và Trình Cảnh Mặc hiện tại đều không có tiền, trong nhà còn nhiều khoản phải chi tiêu. Hơn nữa, nếu cô không nhận những thứ này, Vu Hướng Dương sẽ buồn, cũng sẽ nghi ngờ.

Vu Hướng Dương lại nói: "À đúng rồi, anh nghe nói hôm qua em đánh Trương Liên Trường. Chắc lát nữa chính ủy sẽ đến nhà tìm em nói chuyện đấy."

"Vâng, anh ta đánh vợ, em liền đánh anh ta."

Vu Hướng Dương mỉm cười: "Chỉ cần em thấy mình làm đúng, anh ba sẽ ủng hộ em. Lát nữa nói chuyện, có anh ở đây, em đừng sợ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!