Chương 26: (Vô Đề)

Lưu Tuệ Trân nghe Phương Tri Ý nói vậy, trong giọng lập tức lộ ra vài phần kiêu hãnh, cười nói: "Đúng đó, Dạng Dạng nấu ăn, hầm canh đều rất ngon!"

Trước đây, Lưu Tuệ Trân chỉ biết Dạng Dạng hay giúp chị dâu Đoan Ngọc mấy việc lặt vặt khi thân thể tốt một chút, về sau mới biết, cô bé này đâu phải là chỉ biết làm thôi đâu, rõ ràng chính là cực có tay nghề !

Bùi Từ "Ồ" một tiếng.

Hoá ra là thâm tàng bất lộ!

Mình ở đây hỏi han ân cần nửa ngày trời mà cô nàng này lại chẳng chịu nói một lời. Sẽ không phải là đến khi trở về căn cứ rồi liền trực tiếp trở mặt không nhận người, xem như không quen biết mình đấy chứ?

Bùi Từ bất giác có chút buồn bã, lòng người sao mà bạc bẽo đến vậy ! Aiz......

Anh đột ngột lên tiếng, nửa thật nửa đùa:

"Vậy sau này Dạng Dạng nấu canh ngon, anh đến ăn nhé."

Phương Tri Ý vừa bưng bát lên, suýt thì sặc.

Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn anh: rõ ràng khi nãy còn nói muốn tự học, giờ sao lại chuyển thành "đến ăn chực" nhà người ta rồi?

Bùi Từ nghiêng đầu, thấy cô nhìn mình mà không đáp, lại hỏi:

"Không cho anh ăn à?"

"… Không phải ạ."

Giọng cô nhỏ như muỗi kêu, rơi vào tai người đối diện lại mềm như nước, khiến trái tim người ta ngứa ngáy.

Mặt Phương Tri Ý hơi ửng đỏ, hai má như phủ một lớp phấn đào mỏng. Đôi mắt hạnh ngập nước long lanh, dáng vẻ tủi thân chẳng khác gì bị người ta bắt nạt. 

Bùi Từ chẳng dễ bỏ qua, anh hơi nhướng mày, giọng cố tình vặn vẹo:

"Không phải cái gì cơ? Không phải không cho? Vậy là cho phải không?"

Anh không hề bị vẻ tội nghiệp kia làm xiêu lòng — không phải vì cứng lòng, mà là… anh biết cô gái nhỏ này không dễ bị bắt nạt như vậy. Dạng Dạng là người có chủ kiến, nhìn bề ngoài ngoan ngoãn nhưng không phải ai nói gì cũng gật.

Bùi Từ cảm thấy nếu hôm nay không đòi được một câu khẳng định, cô về căn cứ có anh trai ruột rồi sẽ thật sự ném "Bùi Từ ca" lên chín tầng mây.

Lúc này, dì Tuệ Trân và mọi người đều đang bận rộn thêm cơm, không để ý đến cuộc đối thoại chỉ có hai người. Họ chỉ cho rằng hai đứa trẻ đang làm quen với nhau.

Phương Tri Ý cũng không hiểu sao Bùi Từ lại ám ảnh với chuyện ăn uống như vậy. Cô nghĩ bụng, dù sao anh ấy cũng đã đón mình một chuyến, ăn hai bữa cơm cũng chẳng có gì to tát.

"Không phải không cho anh ăn."

"Anh là ai nào?"

"… Bùi Từ ca."

Bùi Từ nghe cô gái nhỏ cuối cùng cũng gọi tên mình, đầu lưỡi không tự chủ được khẽ chạm hàm trên, không nén được nụ cười.

Cuối cùng cũng đòi được tiếng "Bùi Từ ca" này!

Thật chẳng dễ dàng gì — so với việc chọc cho cô gọi tên mình, có khi lái máy bay biểu diễn còn nhẹ nhàng hơn!

Anh cố ý nghiêm mặt, nhưng ánh mắt thì chẳng giấu được vẻ đùa cợt:

"Vậy Dạng Dạng phải nhớ lời mình nói đấy nhé. Nói dối là sẽ bị sói bắt đi luôn đó, mà ở biên cương, sói nhiều lắm ý."

Phương Tri Ý:…???

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!