Đường Tự ngồi trên sô pha, giống như một cái xác khô, chăm chú xem hết toàn bộ bộ phim phóng sự.
Xem xong, cậu hoàn toàn cảm nhận được sự bá đạo của "Đông Phong Chuyển Phát Nhanh". Mặc dù trong suốt bộ phim không hề nhắc tới một chữ về việc đối phó yêu quái, nhưng trong tay con người đã nắm giữ những vũ khí hủy diệt như thế, cậu
- một tiểu yêu quái, nếu như dám vi phạm trật tự của loài người, cuối cùng chắc chắn cũng sẽ bị nổ tan thành mây nấm.
Đến tối, khi trở về phòng ngủ, trong đầu Đường Tự không ngừng hiện lên hình ảnh mây nấm bốc lên từ sa mạc.
Trước đây cậu chỉ nghe nói vũ khí của loài người có thể khiến thần tiên cũng nổ thành cặn bã, nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến, cho đến khi xem bộ phim phóng sự này.
Mỗi khi Đường Tự nhắm mắt lại, cậu lại tưởng tượng đến cảnh bản thân bị phát hiện là yêu quái sau khi "Kiến quốc bất thành tinh". Cậu bị trói chặt vào tên lửa đạn đạo, một tiếng "vút" vang lên, cả người bay thẳng lên trời, rồi "ầm" một tiếng nổ, hóa thành mây nấm khổng lồ cùng vô số mảnh vụn kim loại nguyên bảo.
Cậu trằn trọc trở mình, sợ hãi đến không ngủ nổi.
Bùi Hành Vũ tắm xong trở lại phòng, liền thấy Đường Tự đang lăn qua lộn lại trên giường như cá chiên, hết lật bên trái lại lật bên phải, làm cho cả người nóng bừng lên.
Anh đi tới bên giường, vừa vặn thấy Đường Tự đang trở mình, mặt úp xuống dưới.
"Sao vậy?" Bùi Hành Vũ vỗ nhẹ lên mông Đường Tự: "Không phải chỉ xem một bộ phim phóng sự thôi sao? Sao lại kích động đến mức này?"
Đường Tự úp mặt xuống gối, giọng nói rầu rĩ: "Anh không hiểu đâu."
Nói xong câu đó, cả người Đường Tự bỗng dưng cứng đờ lại. Hình ảnh mây nấm đầy đầu cuối cùng cũng giúp cậu nhận ra một điều quan trọng: Bùi Hành Vũ biết cậu là yêu quái!
Đường Tự lập tức bật dậy, giống như cá chép lộn người, trừng mắt nhìn Bùi Hành Vũ, giọng điệu hung hăng: "Tôi cảnh cáo anh! Tôi là đại yêu quái có pháp lực vô biên đấy! Đánh chết anh dễ như đập chết con kiến! Nếu anh dám tiết lộ thân phận yêu quái của tôi ra ngoài, hừ hừ..."
Cậu muốn tạo uy hiếp, ánh mắt đảo quanh phòng một vòng, cuối cùng nhìn thấy một gói tăm bông trên tủ đầu giường.
Đường Tự rút ra một chiếc tăm bông, trước mặt Bùi Hành Vũ làm ra vẻ hung tợn, dùng tay bẻ gãy tăm bông, giọng đầy đe dọa: "Thấy không? Nếu anh dám hé miệng, thì kết cục của anh sẽ như cây tăm bông này!"
Bùi Hành Vũ khó khăn lắm mới nhịn được cười, phối hợp gật đầu: "Được, tôi sẽ không nói ra đâu."
Đường Tự lúc này mới hài lòng, thở phào một cái rồi lại nằm xuống giường, tiếp tục lăn qua lộn lại như cá chiên.
Bùi Hành Vũ nhìn cậu mà dở khóc dở cười, trong lòng cũng hiểu ra tại sao sau khi xem xong phóng sự về "Đông Phong Chuyển Phát Nhanh", Đường Tự lại trở nên lo lắng như vậy. Hóa ra cậu nghĩ những vũ khí kia là dùng để đối phó mình.
-Sao lại đáng yêu như thế chứ?
Bùi Hành Vũ leo lên giường, không nhịn được đưa tay xoa đầu Đường Tự một cái.
Phòng vốn nhỏ, giường cũng nhỏ. Lúc Bùi Hành Vũ chưa lên giường, Đường Tự cảm thấy mọi thứ vẫn bình thường. Nhưng khi Bùi Hành Vũ nằm xuống, không gian lập tức trở nên chật chội. Đường Tự vô tình lăn một vòng liền lọt thẳng vào lồng ng. ực của Bùi Hành Vũ.
Hơn nữa, là tư thế mặt đối mặt.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, khoảng cách gần đến mức nghe rõ nhịp thở của nhau.
Đường Tự định xoay người tránh đi, nhưng Bùi Hành Vũ theo bản năng giữ chặt eo cậu lại.
Bùi Hành Vũ khẽ nói: "Ngủ đi."
Đường Tự khẽ đáp: "Ừ."
Cậu nhắm mắt lại, nhưng vẫn không ngủ được.
Mở mắt ra, cậu thấy Bùi Hành Vũ đã nhắm mắt, hơi thở đều đặn. Đường Tự nhẹ nhàng động đậy, muốn dịch người ra khỏi lòng ngực anh.
Bùi Hành Vũ liền siết tay chặt hơn, giọng nói mang theo chút buồn ngủ: "Yên tâm đi, tôi sẽ không nói ra đâu, sẽ không ai biết hết."
Nói đến đây, Bùi Hành Vũ như nhớ ra điều gì, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, anh nghiêm túc nhìn Đường Tự nhỏ bé trong vòng tay: "Về sau đừng dùng năng lực của cậu trước mặt người khác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!