Chương 66: Kết Thúc Truyện (Hoàn)

Bùi Hành Vũ nói nghe thì rõ ràng, nhưng Đường Tự vẫn còn chút nghi hoặc.

"Anh là xuyên qua cùng em đến đây?" Đường Tự đẩy Bùi Hành Vũ đang ôm mình ra, cố tình xụ mặt, làm ra vẻ muốn tính sổ, "Đã vậy, sao lúc đầu anh không nói với em?"

Không nói thì thôi, lại còn lấy chuyện "sau kiến quốc không được thành tinh" ra dọa em!

Bùi Hành Vũ đưa tay nhéo nhéo gương mặt phồng lên vì giận của Đường Tự. Đường Tự nghiêng đầu né tránh, cố ý hừ một tiếng thật mạnh.

Bùi Hành Vũ vội giải thích: "Khi đó thân thể là thân thể con người, không thể chịu nổi toàn bộ nguyên thần của anh. Vừa từ thế giới của em quay về, nửa nguyên thần vừa nhập vào thân thể liền rơi vào ngủ say."

Nửa nguyên thần ấy quá yếu, căn bản không thể mở được đường hầm thời không. Đúng lúc đó, Đường Tự hóa hình thành tinh, có được một lần lựa chọn, nên đường hầm thời không mới mở ra.

Bùi Hành Vũ đã làm tay chân trong đó, khiến Đường Tự xuyên đến thế giới có thân thể anh, nhưng quyền lựa chọn vẫn nằm trong tay Đường Tự.

Duyên phận chính là thứ kỳ diệu như vậy. Đường Tự vì nôn nóng mà vội vã xuyên qua, rồi rơi đúng vào thân thể của "Đường Tự" ở thế giới này, trở thành bạn lữ của "nhân loại Bùi Hành Vũ".

Thật ra, nhân loại Bùi Hành Vũ không mắc chứng cuồng loạn, mà là do thần hồn không hoàn chỉnh nên cảm xúc mất kiểm soát.

Sau khi Đường Tự đến thế giới này, nguyên thần của Bùi Hành Vũ bắt đầu hội tụ lại, phần đang ngủ trong thân thể con người dần dần dung hợp.

Đây cũng là lý do vì sao cảm xúc của Bùi Hành Vũ dần ổn định.

Với Bùi Hành Vũ lúc đầu, Đường Tự là mùi hương tiền tài giúp ổn định cảm xúc, cũng là chất xúc tác thúc đẩy hai nửa nguyên thần dung hợp.

Bùi Hành Vũ thừa nhận, ban đầu anh không muốn để Đường Tự rời đi là vì cậu vốn dĩ là "kim nguyên bảo" của mình, cũng vì Đường Tự có tác dụng rất lớn với việc khôi phục nguyên thần.

Nhưng trong quá trình sống chung, anh dần thật lòng với Đường Tự. Trong mắt anh, Đường Tự không còn là một viên kim nguyên bảo, mà là một người đặc biệt, là tồn tại khắc cốt ghi tâm.

Nếu nửa nguyên thần còn lại không quay về, thì nửa kia trong thân thể Bùi Hành Vũ sẽ ngày càng cuồng loạn, đến mức cơ thể con người không thể chịu nổi, nguyên thần sẽ tự kết thúc sinh mệnh người chủ và rời đi.

Kết cục lúc ấy chẳng ai đoán trước được. May mắn thì tìm lại được thân thể Tì Hưu và trở về, nhưng có khả năng sẽ mãi bị giam cầm tại tổ trạch Bùi gia.

Tệ hơn là bị mất kiểm soát, thành mối họa với xã hội, và bị Bộ Quản Lý Yêu Quái tiêu diệt.

Dù là kết quả nào cũng không phải điều Bùi Hành Vũ muốn.

May mà có Đường Tự, giúp anh có được kết cục trọn vẹn. Nhờ có nguyên thần hoàn chỉnh, thân thể Tì Hưu mới có thể thoát khỏi phong ấn và trói buộc, để anh hoàn toàn trở về thân thể của mình.

"Cho nên, lúc trước không phải anh không chịu nói với em, mà là bản thân anh cũng không nhớ gì cả." Bùi Hành Vũ ôm Đường Tự vào lòng, vừa dỗ vừa nũng.

Duy nhất một lần anh cảm thấy Đường Tự có nguy cơ bại lộ, đã mạnh mẽ đánh thức nguyên thần đang ngủ để giúp Đường Tự che mắt Bộ Quản Lý Yêu Quái, kết quả là bản thân ngã bệnh một trận.

Sau đó khi hoàn toàn tỉnh lại, muốn kể cho Đường Tự nghe tất cả, nhưng lại không biết mở lời từ đâu. Anh chỉ muốn chờ một cơ hội thích hợp để nói ra mọi chuyện, ai ngờ chưa kịp chờ đến lúc đó thì sự việc đã xảy ra như bây giờ.

Lúc Đường Tự và Lữ Lương bị đưa đến Bộ Quản Lý Yêu Quái, Bùi Hành Vũ cũng đang ở đó, chuẩn bị cho việc mình trở lại. Nghe tin Đường Tự bị bắt, anh lập tức bỏ qua mọi kế hoạch, vội vã chạy đến.

Giải thích lần này khiến Đường Tự cảm thấy khá hài lòng. Cậu dụi vào ngực Bùi Hành Vũ một lát, cảm thấy mình đã hết giận, liền vươn tay xoa đầu Bùi Hành Vũ một cái.

"Thật đáng thương!" Đường Tự xót xa nói.

Những chuyện Bùi Hành Vũ kể nghe thì đơn giản, nhưng trong đó biết bao đau đớn, chỉ có anh mới hiểu. Nguyên thần phân liệt, nỗi đau đó, Đường Tự thậm chí không dám tưởng tượng.

Bùi Hành Vũ thừa cơ làm nũng: "Nguyên thần của anh bây giờ vẫn chưa hoàn toàn dung hợp, phải có em bên cạnh mới ổn được."

Đường Tự liền cúi xuống hôn anh một cái.

Lữ Lương vẫn luôn trốn trong góc ăn dưa, vừa thấy cảnh này liền không nhịn được rùng mình, ánh mắt nhìn Bùi Hành Vũ đầy kinh hãi.

Đây vẫn là Tì Hưu sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!