Đường Tự không nghĩ tới Bùi Hành Vũ sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Hắn từ ngay từ đầu liền không nghĩ sẽ để Bùi Hành Vũ bị liên lụy vào chuyện này, cho nên từ lúc lên xe đến bây giờ, dù có rất nhiều cơ hội để thông báo cho Bùi Hành Vũ, hắn đều không làm.
Trong mắt Đường Tự, Bùi Hành Vũ là một nhân loại.
Đây là chuyện của yêu quái, Bùi Hành Vũ cho dù có biết cũng không thể giúp được gì.
Chính là lúc này, nhìn thấy Bùi Hành Vũ, ngoài cảm giác quen thuộc, Đường Tự còn cảm thấy có phần xa lạ.
Hắn dường như chưa từng thấy Bùi Hành Vũ như bây giờ.
Toàn thân tràn ngập khí thế kinh người, vừa bước vào phòng thẩm vấn, một luồng uy áp cường đại liền theo đó tràn ra, ép đến mức mọi người trong phòng đều nghẹt thở.
Ngoại trừ Đường Tự.
Nhưng Đường Tự cảm nhận được rất rõ ràng.
Giây phút này, hắn hoàn toàn nhận thức được —— Bùi Hành Vũ là yêu, hơn nữa còn là một đại yêu thực lực sâu không lường được.
Nói không khiếp sợ là giả.
Nhưng Đường Tự cũng biết lúc này không phải là thời điểm để chất vấn Bùi Hành Vũ, hắn chỉ ngơ ngác nhìn người kia, trông có vẻ hơi ngẩn ngơ.
Bùi Hành Vũ sau khi bước vào liền đi thẳng đến bên cạnh Đường Tự, bàn tay đặt nhẹ lên đầu hắn: "Trở về ta sẽ giải thích với ngươi. Bây giờ để ta xử lý chuyện ở đây trước."
Đường Tự tin tưởng Bùi Hành Vũ, gật đầu, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì rõ ràng.
Là một diễn viên đủ tiêu chuẩn, hắn có thể hoàn mỹ che giấu cảm xúc của mình.
Giờ phút này ngay cả Bùi Hành Vũ cũng không nhìn ra Đường Tự đang nghĩ gì, trong lòng có chút chột dạ, bèn nắm lấy tay Đường Tự, bóp nhẹ, lại bổ sung: "Ta không cố ý giấu ngươi."
"Ngươi cứ xử lý việc trước đi." Đường Tự gật đầu, nở một nụ cười tiêu chuẩn, "Ta chờ ngươi xong việc."
Đường Tự càng như vậy, Bùi Hành Vũ càng cảm thấy chột dạ.
Từ trước đến nay, Đường Tự trước mặt hắn luôn là dáng vẻ mềm mại, bày ra những cảm xúc chân thật nhất. Nhưng đã bao giờ giống như lúc này?
Trong phút chốc, Bùi Hành Vũ có xúc động muốn lập tức dẫn Đường Tự rời khỏi nơi này.
Nhưng trước mắt vẫn còn việc cần xử lý.
Hắn bóp tay Đường Tự một lần nữa rồi mới đứng dậy, quay lại đối diện những người còn lại trong phòng thẩm vấn.
Ánh mắt sắc bén của Bùi Hành Vũ dừng lại trên người Đuôi Cọp.
Giờ phút này hắn đã hoàn toàn mất đi vẻ ôn nhu khi đối mặt với Đường Tự, cả người giống như một lưỡi dao vừa được rút khỏi vỏ, sắc bén đến mức không ai dám nhìn thẳng.
Uy áp quen thuộc ập tới khiến Đuôi Cọp không khỏi lùi một bước, trên mặt còn mang theo kinh hoàng chưa tan biến, lại gượng gạo nặn ra biểu cảm vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
"Lão đại, ngài rốt cuộc đã trở lại!"
Có lẽ Đuôi Cọp không biết nét mặt hiện tại của hắn dữ tợn và khủng bố đến mức nào.
"Ngươi chắc chắn ngươi hy vọng ta trở lại?" Bùi Hành Vũ khẽ nhếch môi cười mỉa, ánh mắt như nhìn thấu toàn bộ tâm tư của Đuôi Cọp.
Đuôi Cọp chấn động trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: "Tôi... tôi không biết lão đại ngài đang nói gì."
Vừa dứt lời, một luồng yêu lực cường đại liền từ người hắn phóng ra, trực tiếp công kích Bùi Hành Vũ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!