Bộ phận liên quan muốn tìm đến Đường Tự làm Đại sứ phòng chống lừa đảo quốc gia không chỉ vì đoạn video lan truyền mạnh mẽ trên mạng, mà còn vì sức ép đến từ các ngân hàng lớn.
Từ khi biết đoạn video có sức ảnh hưởng đặc biệt, ngân hàng nơi Đường Tự từng làm việc đã tiên phong phát sóng đoạn video này trên hệ thống nội bộ. Không chỉ vậy, họ còn cài đặt đoạn video vào hệ thống ATM, để mỗi lần khách hàng cắm thẻ và chờ đợi máy đọc dữ liệu, màn hình ATM sẽ phát hình ảnh của Đường Tự kèm lời nhắc:
"Bà chắc chắn muốn chuyển khoản chứ? Một khi chuyển đi thì sẽ không lấy lại được đâu."
Thật kỳ diệu, không ít người khi nhìn thấy câu nói ấy đã lập tức dừng lại, không chuyển khoản nữa.
Video này được thử nghiệm trong vòng một tuần, phản hồi nhận được vô cùng tích cực.
Ngân hàng lập tức đưa ra đề xuất với cơ quan chức năng, mong muốn mô hình này được nhân rộng trên cả nước.
Nhưng vấn đề phát sinh, các ngân hàng khác lại không đồng ý. Lý do là trong video, Đường Tự mặc đồng phục của Ngân hàng Nông X, nếu phát sóng rộng rãi thì chẳng khác nào giúp Ngân hàng Nông X quảng bá miễn phí.
Vì vậy, một số ngân hàng khác đã cùng nhau đề xuất, mong muốn Đường Tự có thể quay riêng một video công ích độc lập, không gắn thương hiệu. Như vậy, phát sóng 24/7 cũng không ai phàn nàn.
Cơ quan chức năng thấy đây là đề xuất hợp lý, nên quyết định mời Đường Tự làm Đại sứ phòng chống lừa đảo quốc gia, giúp ngăn chặn nhiều người bị lừa đảo hơn.
Đường Tự nhận được thông báo chính thức về việc này.
Nhưng Đường Tự lại có chút lưỡng lự, vì chuyến đi lần này khá dài, nghĩ tới việc phải xa Bùi Hành Vũ, trong lòng không khỏi có chút không nỡ.
Trước ngày lên đường, Đường Tự theo bản năng ôm Bùi Hành Vũ hôn thật lâu. Bùi Hành Vũ nhận đủ "phần thưởng" rồi mới nhẹ nhàng nói với cậu: "Lần này anh sẽ đi cùng em."
Phản ứng đầu tiên của Đường Tự là vui sướng mà nhảy lên, nhưng sau đó lại nhận ra Bùi Hành Vũ cố ý không nói sớm, cậu bĩu môi trách: "Sao anh không nói sớm chứ?"
Hại cậu mấy ngày nay cứ lăn tăn mãi trong lòng, còn nghĩ cách "hôn bù" cho những ngày xa cách.
Bùi Hành Vũ cười, đưa tay xoa mái tóc mềm mại của Đường Tự, giọng cưng chiều: "Là em không cho anh cơ hội để nói mà."
Đường Tự ngẫm lại, hình như đúng là vậy. Nhìn thấy Bùi Hành Vũ trở về, cậu chỉ biết nhào tới ôm lấy, hôn tới tấp, nào để anh có cơ hội mở miệng chứ.
Nghĩ tới đây, Đường Tự lém lỉnh cười, rồi không chút ngại ngùng nhảy lên người Bùi Hành Vũ, vội vã hôn lấy hôn để.
Biết được Bùi Hành Vũ sẽ đi cùng, Đường Tự vui mừng khôn xiết. Cậu lại hôn thêm một cái lên môi anh, rồi vui vẻ nhảy xuống khỏi người Bùi Hành Vũ, vung tay: "Vậy anh đi làm việc của anh đi!"
Bùi Hành Vũ không để Đường Tự đi, anh nắm chặt tay kéo cậu lại, ôm vào lòng rồi cúi xuống hôn thật sâu.
Ban đầu, Đường Tự còn giả vờ giãy giụa đôi chút, nhưng chỉ vài giây sau đã hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn ấy, cả người mềm nhũn dựa vào người Bùi Hành Vũ.
Khi nụ hôn kết thúc, Bùi Hành Vũ vẫn không chịu buông Đường Tự ra, ngược lại càng ôm chặt hơn, như muốn khắc sâu cảm giác này vào tim.
Ban đầu, Đường Tự còn không hiểu tại sao Bùi Hành Vũ lại ôm chặt như vậy, nhưng khi cậu khẽ động đậy, lập tức nhận ra vấn đề.
Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tội nhìn Bùi Hành Vũ, giọng nói nghiêm túc: "Anh cứng rồi."
Bùi Hành Vũ: "..."
"Ừm." – Giọng anh khàn đặc, nặng nề đáp lại, cố gắng giữ bình tĩnh. Anh hít sâu, nhẹ nhàng siết chặt Đường Tự trong vòng tay.
"Không sao đâu, để anh ôm em thêm chút nữa là được."
"Ừm." – Đường Tự ngoan ngoãn gật đầu, nhưng rồi lại cọ cọ vào người Bùi Hành Vũ, đôi mắt lấp lánh: "Nhưng em cũng cứng rồi."
Đường Tự luôn có một kiểu phản ứng rất bản năng, trực quan mà thẳng thắn. Thích là thích, thoải mái là thoải mái, không hề che giấu hay e ngại. Giống như lúc này, khi cơ thể có phản ứng, cậu liền nói ra mà không hề thấy xấu hổ hay ngượng ngùng.
Đó chính là bản năng, và càng mạnh mẽ hơn khi đối diện với Bùi Hành Vũ.
Bùi Hành Vũ: "..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!