Chương 43: Có nên đổi nghề

Ông cụ với năm mươi nghìn đồng tìm thấy nguyên bộ 80 bản hầu phiếu, sự việc này nhanh chóng lan truyền, năm mươi nghìn biến thành hơn một trăm triệu thật sự khiến mọi người bàn tán sôi nổi.

Con trai của ông cụ vẫn còn ngơ ngác, anh kéo ba mình ra một góc rồi hỏi: "Ba, chuyện này là sao? Sao tiền ba cất lại có mấy cái hầu phiếu quý giá như vậy?"

Vì đã lớn tuổi, nhiều chuyện ông không còn nhớ rõ. Ông cụ cố gắng hồi tưởng một lúc lâu, cuối cùng cũng nhớ ra.

"Đây là của ông nội con để lại cho ba lúc lâm chung," ông cụ cau mày, vừa suy nghĩ vừa kể lại: "Khi ấy, ông nội có nói với ba là bộ tem này rất có giá trị, dặn ba phải giữ gìn cẩn thận."

Thế nhưng vì không hiểu giá trị của chúng, ông cũng không để tâm lắm. Lúc cất tiền, nhìn thấy mấy tờ tem này, ông tùy tiện để chung với năm mươi nghìn đồng rồi giấu đi. Đến giờ, ông chỉ nhớ là mình cất tiền, còn mấy tờ hầu phiếu thì hoàn toàn quên mất.

Ai mà ngờ, chính những tờ hầu phiếu mà ông không hề xem trọng lại có giá trị hơn một trăm triệu đồng.

Ông cụ thầm cảm thấy mình quá may mắn. Nếu không phải lần này nghe lời Đường Tự mà đem tiền đi gửi ngân hàng, chắc mấy tờ hầu phiếu này cũng chẳng bao giờ được phát hiện, thậm chí có thể bị hỏng theo thời gian. Nếu vậy thì chẳng phải đã lãng phí mất cả gia tài hay sao?

Nghĩ đến đây, ông cụ càng thêm biết ơn Đường Tự.

Khi ngân hàng giúp ông làm thủ tục mở sổ, gửi năm mươi nghìn đồng, đồng thời chuẩn bị một chiếc hộp để bảo quản bộ tem phiếu rồi trao lại cho ông, ông cụ hai tay nâng hộp lên, cảm giác như cả thế giới đang nằm trong tay mình.

Hơn một trăm triệu đồng... Cả đời ông chưa từng thấy nhiều tiền đến vậy!

Khi trở lại khu vực giao dịch, ông cụ nhìn thấy Đường Tự, liền cẩn thận giao hộp cho con trai giữ rồi bước đến, nắm chặt tay Đường Tự, xúc động nói: "Cậu trai trẻ, cảm ơn cậu nhiều lắm. Nếu không có cậu khuyên tôi gửi tiền vào ngân hàng, chắc tôi cũng chẳng bao giờ tìm thấy bộ tem này."

Lời nói của ông cụ chân thành, khiến những người xung quanh nghe thấy cũng cảm động. Những ông bà cụ khác cũng nghe được câu chuyện và bắt đầu suy nghĩ.

Ban đầu, một số người còn do dự có nên gửi tiền vào ngân hàng hay không, nhưng sau khi chứng kiến sự việc này, mọi người đều thấy lòng mình như được khai thông. Giống như một quầy vé số vừa có người trúng giải lớn, những người khác dù biết cơ hội trúng tiếp là rất thấp, nhưng vẫn đổ xô đến mua vì hy vọng vào vận may.

Những người lớn tuổi vốn đã lưỡng lự cũng lập tức gọi điện về nhà, bảo con cháu mang tiền đến ngân hàng gửi, có người thậm chí còn tự mình về lấy tiền.

Không chỉ vậy, họ còn kéo theo bạn bè, người quen cùng đến ngân hàng gửi tiền. Với họ, gửi tiền vào ngân hàng không chỉ an toàn mà còn có lãi, lại thêm hy vọng biết đâu mình cũng sẽ may mắn phát hiện ra "kho báu" như ông cụ kia.

Ngân hàng vốn đã bận rộn, nay lại càng thêm tấp nập.

Trong lúc này, lại có một sự việc thú vị khác xảy ra.

Một bà cụ năm ngoái đã gửi tiền vào ngân hàng. Sáng hôm đó, bà nhận được một cuộc điện thoại. Người gọi bảo rằng con trai bà đang gặp rắc rối vì hàng hóa bị hải quan tịch thu, yêu cầu bà phải chuyển tiền để giải quyết.

Đây rõ ràng là một kịch bản lừa đảo qua điện thoại, nhưng bà cụ vì quá lo cho con trai nên đã bị mắc bẫy. Kẻ lừa đảo khéo léo dẫn dắt bà làm theo những gì hắn nói. Người nhà hết lời khuyên ngăn nhưng bà vẫn không chịu nghe.

Không còn cách nào khác, người nhà đành đưa bà đến ngân hàng, hy vọng nhân viên ở đây có thể giúp khuyên nhủ.

Họ tìm đến Đường Tự, kể lại sự việc với hy vọng cậu có thể giúp thuyết phục bà cụ.

Sau khi hiểu rõ tình hình, Đường Tự bước đến bên cạnh bà, giọng nói ôn hòa: "Bà ơi, bà muốn chuyển tiền đúng không?"

Bà cụ gật đầu: "Phải, con trai tôi bị hải quan giữ hàng, người ta nói trong đó có hàng cấm. Tôi phải chuyển tiền để giúp nó giải quyết."

"Bà chắc chứ?" Đường Tự hỏi lại, ánh mắt chân thành, "Số tiền này nếu đã chuyển đi thì không lấy lại được đâu."

Bà cụ vốn đang định gật đầu, nhưng khi nhìn vào mắt Đường Tự, không hiểu sao lòng bà lại dâng lên một cảm giác bất an kỳ lạ. Cảm giác ấy giống như sắp mất đi một thứ gì đó rất quý giá. Cơn đau lòng này khiến bà bừng tỉnh, những ý nghĩ hỗn loạn trước đó lập tức tan biến, sự hoang mang cũng biến mất.

Thường thì những kẻ lừa đảo lợi dụng sự sợ hãi và thiếu tỉnh táo của nạn nhân để dụ dỗ, nhưng một khi lớp sương mù ấy tan biến, sự thật sẽ hiện ra rõ ràng.

Bà cụ đột nhiên nhận ra những kẽ hở trong câu chuyện của kẻ lừa đảo.

Bà vội vàng lắc đầu, kiên quyết nói: "Không chuyển! Đó đều là bọn lừa đảo! Tôi đánh chết cũng không chuyển!"

Người nhà của bà nghe thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Họ quay sang nhìn Đường Tự với ánh mắt đầy cảm kích và ngạc nhiên.

Dù đã cố gắng khuyên nhủ rất nhiều lần nhưng không thể lay chuyển được bà, vậy mà Đường Tự chỉ cần nói vài lời lại có thể giúp bà tỉnh ngộ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!