Chương 4: Thần tài

"Ngộ độc kim loại ?" Bùi Hành Vũ nhếch môi, vẻ mặt như cười như không, lặp lại bốn chữ đó, rồi nhìn Đường Tự hỏi lại: "Cậu không phải hổ yêu sao? Cắn ngươi sao lại bị trúng độc kim loại nặng?"

Thật ra, ngay khi vừa thốt ra cái cớ đó, Đường Tự cũng nhận ra mình có khả năng bị bại lộ. Cậu nhanh chóng ngẩng cao cổ, bày ra bộ dáng mạnh mẽ mà đáp lại: "Ai, Anh không biết đó thôi..."

Vừa bắt đầu, Đường Tự lập tức nhập vai, giả bộ đáng thương: "Ngọn núi mà tui thành tinh bị ô nhiễm nặng lắm, tui ăn bậy ăn bạ, bây giờ toàn thân đều nhiễm kim loại nặng rồi. Tui... tui là một yêu quái bị ô nhiễm, tui không sạch sẽ..."

Bùi Hành Vũ: "..."

Đường Tự càng nói càng thấy bi thương, nét mặt cũng nhuốm vẻ buồn rầu.

Cậu nói chậm rãi, từng chữ một như đang nghĩ ra lý do hợp lý nhất trong đầu, dựa vào ký ức của "Đường Tự" để biên lý do thoái thác. Có thể nói mạch lạc như vậy đã là phát huy vượt mức bình thường rồi.

Cuối cùng, Đường Tự hạ kết luận: "Cho nên tui không chỉ không thể bị cắn, mà nếu bị cắn sẽ có nguy cơ bị ngộ độc kim loại nặng."

Nói xong, Đường Tự còn len lén quan sát biểu cảm của Bùi Hành Vũ, lo lắng không biết anh có tin hay không.

Bùi Hành Vũ vẫn giữ nụ cười mập mờ trên môi, ánh mắt khó đoán làm Đường Tự không khỏi tự hỏi trong lòng: Rốt cuộc là tin hay không tin đây?

Giây tiếp theo, Đường Tự nghe thấy Bùi Hành Vũ hỏi một câu: "Cậu không phải đại yêu sao? Đại yêu cũng sợ ô nhiễm kim loại nặng à?"

Đường Tự cảm thấy uy nghiêm của mình bị xúc phạm ngay tại chỗ. Cậu chống nạnh, ưỡn ngực, giọng điệu đanh thép mà phản bác: "Bằng không tại sao người ta lại đề xướng 'Non xanh nước biếc là núi vàng núi bạc' chứ? Các ngươi là nhân loại còn không chịu nổi ô nhiễm, chẳng lẽ yêu quái bọn tôi chịu được sao?"

Khi nói ra câu đó, Đường Tự cảm thấy mình vô cùng uy nghiêm, ngạo nghễ, nhưng trong mắt Bùi Hành Vũ, bộ dáng ấy chẳng khác gì một con mèo con đang xù lông ra dọa người, đáng yêu vô cùng.

Không hổ là miêu yêu.

Nghĩ đến đó, Bùi Hành Vũ lại không nhịn được, đưa tay lên xoa đầu Đường Tự một cái.

Vậy là tin rồi hả?

Đường Tự nhìn phản ứng của Bùi Hành Vũ, trong lòng mơ hồ tự đưa ra kết luận.

Bên này, Đường Tự tự tin rằng mình đã giấu được thân phận, còn bên kia, Quách Hướng Đông nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, vẻ mặt trầm ngâm suy tư.

Trong lòng hắn đầy nghi hoặc: Đường Tự tại sao lại cúp máy? Là phát hiện ra thủ đoạn "sư tử ngoạm" của mình sao? Hay là cậu ta thật sự không thể xoay xở nổi một vạn đồng?

Nếu không, có nên hạ giá giới thiệu phí xuống một chút không nhỉ?

Quách Hướng Đông thật sự không muốn từ bỏ Đường Tự. Đương nhiên, luyến tiếc khoản tiền giới thiệu là một chuyện, nhưng quan trọng hơn là ánh mắt của hắn không hề tệ. Đường Tự có ngoại hình rất đẹp, gương mặt kia tuyệt đối phù hợp với giới giải trí.

Quách Hướng Đông cũng không muốn mãi giậm chân ở tầng chót của giới nghệ thuật. Nếu lần này có thể khai quật được một "hạt giống tốt", hắn hoàn toàn có cơ hội leo lên một vị trí cao hơn.

Hắn cũng không hiểu vì sao, ngày hôm qua, hay chính xác là trước khi gọi điện thoại, hắn vẫn kiên quyết đòi cho bằng được một vạn đồng. Nhưng sau khi gọi điện thoại xong, cái một vạn đồng đó dường như chẳng còn quan trọng nữa.

Không chỉ vậy, trong lòng hắn còn xuất hiện một giọng nói mơ hồ: Bỏ qua một vạn đồng này đi, nó sẽ đổi lại cho ngươi nhiều hơn thế.

Quách Hướng Đông càng nghĩ càng rối rắm, nhưng cảm giác này lại càng lúc càng rõ ràng.

Cuối cùng, hắn khẽ cắn môi, quyết định từ bỏ một vạn đồng tiền giới thiệu phí.

Quách Hướng Đông lại gọi cho Đường Tự.

Không lâu sau, điện thoại được kết nối. Hắn đi thẳng vào vấn đề: "Đường Tự, ngày mai đến Triều Ca Điện Ảnh tìm tôi, tôi sẽ đưa cậu đi gặp người đại diện."

Bên đầu dây kia vang lên vài tiếng lạo xạo, rồi ngay sau đó là một giọng nói trầm thấp vang lên, dứt khoát: "Nhà chúng tôi nghèo, không trả nổi một vạn đồng tiền giới thiệu phí."

Rõ ràng là một chủ đề có chút khó xử, vậy mà Quách Hướng Đông lại nghe được từ giọng nói ấy một sự điềm tĩnh lạ kỳ, giống như đối phương không phải đang nói "tôi rất nghèo", mà chỉ đơn giản là thông báo "hôm nay thời tiết không tệ."

Quách Hướng Đông ngẩn người một lúc, rồi nhanh chóng nhận ra người nói chuyện không phải Đường Tự, mà là bạn đời của cậu ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!