Đường Ứng Khoa và Đường Thuân rời khỏi ghế lô, không ai trong phòng còn nhắc đến họ nữa, giống như họ chưa từng xuất hiện.
Cũng chẳng ai hỏi về thân phận của Đường Tự, tất cả mọi người đều chọn cách làm ngơ, không một ai liên kết cậu với hai người đó.
Bữa ăn tiếp tục diễn ra trong không khí vui vẻ, hài hòa, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Khi Đường Tự đứng lên đối diện Đường Ứng Khoa, khí thế mạnh mẽ bao nhiêu thì sau khi họ đi, cậu liền quay trở lại vẻ tự nhiên, vô tư như trước, ngồi nhắn tin với Bùi Hành Vũ.
Cậu tranh thủ lúc người khác nói chuyện để lén lút gửi WeChat cho Bùi Hành Vũ.
Kim Bảo Bảo: Ha ha, vừa nãy em uy phong cực kỳ luôn!
Có lẽ Bùi Hành Vũ đang bận, vài phút sau mới trả lời tin nhắn của Đường Tự.
Đáng Sợ Nhân Loại: Giỏi quá! [vỗ tay] [vỗ tay]
Đáng Sợ Nhân Loại: Ký hợp đồng thuận lợi chứ? Khi nào em về?
Kim Bảo Bảo: Anh còn không hỏi em xảy ra chuyện gì đã khen em rồi hả?
Kim Bảo Bảo: Giờ em đang ăn cơm, nói không tiện, về nhà em kể cho anh nghe. Dù sao cũng cực kỳ lợi hại!
Kim Bảo Bảo: Chắc ăn xong là về luôn.
Đáng Sợ Nhân Loại: Ừ, khi nào về thì nhắn anh, anh ra ga tàu cao tốc đón em.
Kim Bảo Bảo: Được luôn.
Kim Bảo Bảo: [Nguyên bảo lăn lộn. jpg]
Nói chuyện với Bùi Hành Vũ xong, Đường Tự nhìn lại ghi chú tên mà mình đã đặt cho anh từ hồi mới học cách dùng điện thoại: "Đáng Sợ Nhân Loại".
Giờ đây, cái biệt danh này dường như không còn phù hợp nữa. Trong mắt Đường Tự, Bùi Hành Vũ đã không còn đáng sợ như trước.
Nghĩ một lúc, Đường Tự thay đổi ghi chú thành "Thân Lên Thực Thoải Mái Nhân Loại".
Xong xuôi, cậu cất điện thoại vào túi, tiếp tục hòa mình vào bữa tiệc.
Có Tả Khánh Viễn ở đó, Đường Tự chẳng cần phải vắt óc ứng phó với người khác, chỉ việc ăn uống vui vẻ là đủ.
Khi bữa tiệc gần kết thúc, cửa ghế lô lại một lần nữa bị gõ nhẹ, vài giây sau cánh cửa mở ra, một người đàn ông mặc vest đen bước vào.
Người này cao lớn, vẻ ngoài tuấn tú, mang kính gọng vàng, nhìn rất lịch lãm và có khí chất của một doanh nhân.
Những người trong phòng, ngoại trừ Tả Khánh Viễn và Đường Tự, lập tức đứng lên chào đón người vừa bước vào.
À, còn trừ cả Giang Lai. Anh chỉ ngước mắt nhìn người đàn ông ấy, mỉm cười: "Sao anh lại tới đây?"
Lập tức, có người chuẩn bị ghế, đặt ngay bên cạnh Giang Lai.
Người đàn ông ngồi xuống, điềm tĩnh trả lời Giang Lai: "Nghe nói anh ở đây, nên tôi ghé qua xem thế nào."
Giọng nói trầm ấm, mạnh mẽ, dù mang theo ý cười nhưng vẫn khiến người nghe cảm giác được uy lực ẩn chứa.
Giang Lai không hỏi thêm, quay sang giới thiệu với Đường Tự và Tả Khánh Viễn: "Đây là chồng tôi, Vân Thiệu Trăn."
Giang Lai giới thiệu một cách thoải mái, tự nhiên, không hề e ngại hay giấu giếm việc bạn đời của mình là một người đàn ông.
Vân Thiệu Trăn khẽ gật đầu chào Đường Tự và Tả Khánh Viễn, cử chỉ lịch sự nhưng ánh mắt lại lạnh lùng và sâu thẳm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!