Bùi Hành Vũ lưu luyến li. ếm thêm một cái lên cổ Đường Tự, sau đó mới từ từ đứng dậy.
Đường Tự lập tức bật dậy theo, chân đạp mạnh làm rơi đôi dép lê, ôm chăn lùi lại vài bước, cả người co rúm lại trong góc tường, đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Bùi Hành Vũ.
Đôi mắt mở to, tròn xoe như một con mèo xù lông, dựng hết cả lông tơ lên để ra vẻ hung dữ, hòng đe dọa đối phương.
Bùi Hành Vũ lúc này đã hoàn toàn khôi phục lý trí.
Anh nhìn lướt một vòng quanh phòng, ánh mắt lạnh băng lướt qua từng ngóc ngách, cuối cùng dừng lại bên chân giường.
Ở đó, có một lọ thuốc màu trắng.
Bùi Hành Vũ cúi xuống, nhặt lọ thuốc lên.
Đối với lọ thuốc này, anh không hề xa lạ. Đây là thuốc ngủ mà bác sĩ kê đơn cho anh.
Do mắc chứng hưng cảm, Bùi Hành Vũ thường xuyên mất ngủ triền miên, vì vậy bác sĩ kê cho anh một lọ thuốc ngủ. Thế nhưng, dù đã uống thuốc, anh vẫn không thể ngủ được, cuối cùng anh bỏ luôn không dùng nữa.
Nếu nhớ không lầm, trong lọ thuốc này hẳn vẫn còn hơn nửa, nhưng lúc này anh mở nắp ra, bên trong rỗng tuếch, không còn một viên.
Kết hợp với những gì vừa chứng kiến, Bùi Hành Vũ bắt đầu hình thành suy đoán.
Dù suy đoán này có phần táo bạo, nhưng khi đã loại trừ hết tất cả những khả năng khác, thứ còn lại, dù có khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật.
"Ngươi đã uống hết số thuốc này?" Bùi Hành Vũ ngồi xuống mép giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đường Tự, giọng nói trầm thấp đầy áp lực.
Đường Tự trừng mắt nhìn anh, im lặng không đáp, hai má phồng lên, bộ dạng như một con cá nóc bị chọc giận, cả người tỏa ra vẻ bài xích, không muốn nói chuyện.
Bùi Hành Vũ vuốt ngón tay, cảm giác đầu ngón có chút ngứa ngáy, trong đầu nảy ra ý định muốn chọc vào đôi má phồng lên của Đường Tự.
Dù trong lòng rất muốn, nhưng gương mặt của Bùi Hành Vũ vẫn lạnh lùng như cũ. Anh hạ giọng hỏi, âm thanh trầm thấp vang lên: "Chân chính Đường Tự đi đâu rồi?"
Giọng điệu anh tuy như đang dò hỏi, nhưng lại chắc nịch như đã khẳng định.
Đường Tự giật mình, trong lòng hốt hoảng: Làm sao Bùi Hành Vũ lại nhanh chóng nhận ra mình không phải là "Đường Tự"?
"Ta không hiểu ngươi đang nói gì," Đường Tự cứng đầu phản bác, giọng điệu tuy cứng rắn nhưng lại có phần yếu ớt: "Ta chính là Đường Tự!"
Có lẽ vì cảm giác chột dạ, gương mặt cậu không còn vẻ cứng rắn như trước, ánh mắt cũng bắt đầu né tránh, không dám đối diện với Bùi Hành Vũ.
Nhưng ngẫm lại một chút, Đường Tự cảm thấy không đúng.
Cậu sợ cái gì chứ? Rõ ràng cậu chính là Đường Tự mà, chẳng qua không phải là Đường Tự trong miệng Bùi Hành Vũ thôi.
Nghĩ như vậy, Đường Tự lập tức lấy lại tự tin, ngực phồng lên như cá nóc, ánh mắt trở nên hung hăng.
Ta siêu hung dữ!
Ngươi đừng có qua đây!
Không ngờ rằng tất cả những biểu cảm vừa rồi của cậu đều bị Bùi Hành Vũ thu hết vào mắt, từng cái từng cái rõ ràng không sót. Những biểu hiện ấy như bán đứng nội tâm của cậu, khiến Bùi Hành Vũ càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.
Bùi Hành Vũ ra vẻ nghiêm túc, giọng điệu trầm trầm: "Ngươi có biết ở xã hội loài người, có một quy định không?"
Dự cảm mách bảo Đường Tự rằng đây chắc chắn không phải là một quy định tốt lành gì. Cậu phản ứng tức thì: "Không biết, cũng không muốn biết! Ngươi đừng nói!"
Thiếu chút nữa là cậu bịt tai lại mà hét lên: "Ta không nghe! Ta không nghe!"
Bùi Hành Vũ không để ý, chậm rãi nhấn từng chữ một: "Kiến quốc về sau không được thành tinh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!